KẺ SĂN NGƯỜI - Trang 243

Kết

Một tấm biển trắng, treo trên một nắm đấm cửa ra vào ghi: Đóng cửa

vĩnh viễn. Qua cửa kính, Saint Hilaire nhận ra một căn phòng trống không
đồ đạc. Một hộp các tông còn sót lại vương trên nền thảm xanh lơ đã bạc
màu. Họ đã ra đi. Cuộc bắt bớ của cảnh sát đã gây khó dễ họ. Họ muốn
buông xuôi tất cả. Chánh thanh tra đã rất cố gắng liên lạc bằng điện thoại di
động của Rebecca với người chị gái Monica của cô, nhưng vô vọng.
Chuông đổ hồi dài. Những lời đe dọa của Wuenheim chắc đã khiến các cô
hoảng sợ. Một lần nữa, Saint Hilaire lại rơi vào cảnh người đàn bà mà anh
yêu thương biến đi mất. Anh phải công nhận điều này, anh không thể vô
cảm trước vẻ quyến rũ của cô người mẫu trẻ. Vẻ đẹp của cô, tính cách đã
được tôi luyện kỹ của cô, và những sự kiện, đã đẩy họ vào vòng tay của
nhau, đã chiến thắng được tình cảm của anh. Nhưng anh đã đến nơi quá
muộn! Quá muộn để giải thích cho cô hay rằng cô chẳng còn phải sợ gì
nữa. Rằng tất cả những lời kiện cáo đã được hủy, một khi sự thật được sáng
tỏ. Liệu anh có nên gắng sức kiếm người đàn bà này không, hệt như anh đã
lao tầm khổ tứ đi tìm Marthe? Anh không còn đủ can đảm nữa rồi. Sự may
mắn đã đưa Rebecca đến với cuộc đời anh. Giờ đây anh trông chờ vào sự
ngẫu nhiên, trông chờ vào số phận để được gặp lại cô. Có thể là ngày mai
chăng? Hay cũng có thể chẳng bao giờ? Tương lai của anh sẽ còn dành cho
anh những điều gì nữa đây?

Niềm vui cứu sống được con gái mình đủ để khiến anh sung sướng tột

cùng trong lúc này. Con gái anh đã dần dần gượng dậy khỏi trận bị tấn
công. Sarras đã áp lên mặt nó một mảng bông thấm đẫm chất ê te. Khi Eve
bị xỉu đi, hắn đã đặt con gái anh nằm lên xác mẹ rồi đẩy vào trong một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.