KẺ SỐNG SÓT - Trang 142

35

K

hi Patrick đến bệnh viện đa khoa Newcastle, gã đậu xe ở một góc xa

nhất trong bãi, nơi mà gã biết chắc rằng sẽ chẳng có chiếc camera an ninh
nào chạm tới được. Gã đã đến bệnh viện này rất nhiều lần rồi. Gã lấy vé gửi
xe và mang theo túi đồ nghề đi qua quầy lễ tân, rẽ vào một nhà vệ sinh
công cộng gần nhất.

Trong buồng vệ sinh nhỏ, gã thay sang bộ đồ hộ lý và buộc chặt mái

tóc dài thành một túm sau gáy. Trước khi rời khỏi nhà, gã đã vệ sinh tay
sạch sẽ một lần rồi, nhưng lúc này, gã vẫn kiểm tra thêm lần nữa. Bàn tay
của một y sĩ thì luôn phải sạch sẽ mới được. Gã đeo một tấm thẻ nhân viên
của bệnh viện (tuy là hàng giả, nhưng nhìn qua thì khó mà phân biệt được)
lên cổ, mang theo túi đồ nghề và rời khỏi nhà vệ sinh. Gã đi ngang qua một
phòng thay đồ của bác sĩ nam, để cái túi lên một băng ghế ngay bên trong
cánh cửa.

Lúc này đã qua giờ ăn tối, chẳng mấy chốc là đến giờ thăm bệnh nhân

cao điểm rồi. Đây cũng là thời gian thay ca, là lúc mà số nhân viên có mặt
trong bệnh viện cũng giảm thiểu đi nhiều.

Gã tìm đường đến khoa hồi sức tích cực, bấm mã khóa cửa mà gã đã

nhận được qua tin nhắn trước đó và tìm đến phòng bệnh của Helen Carlton.
Gã lẻn vào trong phòng, rút từ trong túi áo ra một ống kim tiêm và tiêm
40ml insulin thẳng vào tĩnh mạch ở cổ tay trái của người phụ nữ.

Khi rời khỏi phòng, gã đoán rằng chỉ khoảng mười đến mười lăm phút

nữa thôi là cơn co giật sẽ bắt đầu xuất hiện và còi báo hiệu cho đám bác sĩ
chăm sóc bà ta sẽ reo lên. Lúc đó thì gã đã rời khỏi đây lâu rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.