KẺ SỐNG SÓT - Trang 194

52

C

ô dùng miếng bánh mì nướng lau sạch chút mỡ vẫn còn dính trên đĩa

của mình và uống nốt ngụm trà cuối cùng. Cô vẫn còn cảm thấy đói, nhưng
cô đã ngấu nghiến cả một suất bữa sáng kiểu Anh đầy ự được bày biện bắt
mắt, và còn gọi thêm cả món bánh mì nướng nữa, cô biết nếu giờ mà mình
lại gọi thêm đồ ăn thì thể nào cũng sẽ khiến người ta để ý.

Phía sau quầy thu ngân có một chiếc điện thoại, nếu như cô đề nghị trả

tiền, rất có thể chủ quán này sẽ cho phép cô sử dụng nó.

Chủ quán đã hỏi một loạt những câu hỏi chẳng mấy dễ chịu gì như

việc cô đến từ đâu, đây có phải là lần đầu tiên cô đi trên con đường St
Cuthbert không và liệu cô có hy vọng mình sẽ đến được Lindisfarne vào
cuối ngày không vì trời có vẻ sẽ lại bắt đầu mưa tiếp. Ồ, và liệu cô có
khăng khăng rằng mình hoàn toàn có thể đi du lịch một mình được không
vì những người hành hương đều rất tốt bụng, nhưng họ cũng đã gặp phải
một vài kẻ du thủ du thực từng đi ngang qua ngôi làng và bà ta sẽ không
muốn bất cứ đứa con gái nào của bà phải đi một mình trên con đường vắng
vẻ đó cả.

Ba bà mẹ trẻ bế theo những đứa trẻ chừng tuổi chập chững biết đi lắng

nghe không sót một từ nào.

Có lẽ cô nên tìm đến một bốt điện thoại công cộng nào đó thì hơn.
Trong quán cà phê này còn có một vài vị khách khác nữa. Một tài xế

xe tải trông có vẻ là người ngoại quốc, một người đàn ông lớn tuổi hiếm
khi ngẩng đầu lên khỏi tờ báo của mình. Bà chủ quán ăn buộc phải rời khỏi
quầy tính tiền bởi phải mang đồ ăn đến chiếc bàn cách xa quầy nhất.

“Bật tiếng to lên đi, Madge.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.