KẺ SỐNG SÓT - Trang 368

95

T

iếng chuông báo giờ luôn là âm thanh vang vọng nhất có thể nghe thấy

được bên trong tu viện Wynding. Xơ Maria Magdalena, người bốn mươi
hai năm lẻ hai ngày trước đã chào đời với tên gọi Isabel Jones, mở mắt ra
và nhìn thấy cái trần nhà vàng ố, nứt nẻ đầy quen thuộc. Trước đây, cô
thường cho rằng những vết ố vàng dính trên trần nhà thạch cao đó là do
linh hồn của những người phụ nữ bị giam cầm gây ra khi họ đang từ từ
thoát khỏi sự buồn chán và tuyệt vọng.

Cô cảm thấy lạnh lẽo, nhưng cảm giác đó cũng chẳng có gì là mới mẻ.

Và chỉ với một cái đệm, thậm chí là còn cũ và rách nát hơn cả cái này, cũng
có thể trở thành nơi thoải mái nhất mà cô có thể ngủ được trong suốt vài
đêm liền. Cô ngồi dậy và ý thức được rằng mình không còn đơn độc ở
trong căn phòng này nữa. Trên chiếc ghế gỗ duy nhất nằm ở một góc
phòng, có một dáng người rắn rỏi đang ngồi đó, chính là mẹ Hildegard.

“Chào buổi chiều, xơ.” Bà nói. “Mừng xơ đã về nhà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.