ích kỷ ấy của họ mà mọi mong muốn của cô ta đều trở thành vô nghĩa.”
“Tôi hiểu, nhưng đó là luật. Nếu như không có sự đồng ý của gia
đình…”
Ajax cho tay vào túi áo và rút ra một chiếc iPad. Anh mở một ứng
dụng ra rồi xoay chiếc iPad về phía Wallace. “Ông xem đi.” Anh nói.
“Cái gì vậy?”
“Ông xem thử đi.” Anh đẩy chiếc iPad về phía vị bác sĩ, không cho
ông ta được lựa chọn. Wallace chạm vào màn hình. Ajax quan sát vẻ mặt
của ông ta. Đoạn clip chỉ có hai giây và không có chút âm thanh nào.
Sáng sớm ngày hôm đó, anh đã ghé vào một cửa hàng nằm ở góc
đường Woodstone Drive và đường A1148, cách nơi xảy ra vụ tai nạn chưa
đầy ba trăm mét. Cửa hàng đó đã từng trải qua hàng loạt những vụ trộm cắp
và phá hoại trong những tháng gần đây nên chủ cửa hàng đã cho lắp đặt
camera giám sát ở bức tường bên ngoài. Camera tập trung theo dõi vào cửa
sổ của cửa hàng hơn là con đường bên ngoài, nhưng vào tối thứ Tư hôm ấy
trời mưa, nó đã bắt được hình ảnh phản chiếu của chiếc xe hơi chạy qua đó.
“Ông có thể thấy được biển số xe của chiếc Mercedes màu bạc đó.”
Ajax nói. “Để chắc chắn, tôi đã cho dừng hình và phóng to hình ảnh đó lên.
Để có thể đi qua cửa hàng này vào thời điểm đó thì chiếc xe chắc chắn phải
đi qua hiện trường vụ tai nạn ở thời điểm rất gần với thời điểm vụ tai nạn
xảy ra. Nếu như những mảnh sơn được tìm thấy trên chiếc túi xách của nạn
nhân trùng khớp với màu sơn trên thân xe của ông, tôi có thể nói rằng
chúng tôi đã có được bằng chứng khá vững chắc rồi đấy, ông có nghĩ vậy
không, bác sĩ Wallace?”
Wallace không trả lời. Tuy nhiên, Ajax đã để ý thấy bàn tay đang đặt
trên chiếc iPad của ông ta run lên.
“Mặt khác, nếu như đoạn clip hai giây này được xóa đi ngay bây giờ.
Ngoài tôi ra sẽ không một ai biết đến sự tồn tại của nó, vậy nên, nếu như nó
biến mất, thì đương nhiên là sẽ không ai biết được chuyện này. Vụ án này