61
“Chú thấy thế nào, chú Matthew?”
“Chú ổn,” người đàn ông lẩm bẩm. “Trong bệnh viện, con có thể đếm trên
một bàn tay số người nói tiếng Anh. Chúa nhân từ ơi.”
Billy chắc chắn điều đó không đúng. Và nó cũng chính là kiểu thái độ mà
AFFC phải chống lại. Vấn đề không nằm ở chỗ các nhân viên bệnh viện
không nói tiếng Anh; tất nhiên là họ có nói. Mà nó nằm ở chỗ họ nói bằng
giọng nặng trịch thổ âm địa phương; và lại còn không chuẩn. Và điều đó,
cũng như màu sắc của da họ, là minh chứng họ tới từ những nền văn hóa và
quốc gia khác không đại diện cho những giá trị đúng đắn. Và họ lại còn
không buồn đồng hóa.
“Thôi thì, chú đã quay lại và trông khỏe.” Hắn nhìn khắp lượt người đàn ông
- hơn 90 cân, hệ tim mạch hỏng nhẹ, nhưng ngoài ra thì vẫn khỏe mạnh.
Phải, dường như ông sẽ còn sống mãi mãi… hoặc cho đến khi Billy đưa một
viên đạn vào sọ ông chú rồi nhét khẩu súng vào tay một gã lao động phổ
thông không may nào đó, kẻ mà Billy và cả sáu gã khác đã đánh cho đến
chết để “tự vệ”.
“Ông ấy sẽ ổn cả thôi,” Harriet bảo, giọng bà ta nhẹ như sương trong khi cất
đống quần áo vừa giặt sạch và gấp gọn. “Trở lại bình thường.”
“Chào anh.” Joshua Stanton tham gia cùng họ từ phòng ngủ của buồng
khách sạn. Khi Joshua nghe được giọng nói gần đó, cậu ta thường có xu
hướng xuất hiện thật nhanh chóng, cứ như không thể chịu nổi ý nghĩ rằng
đang có một cuộc chuyện trò mà mình lại không hiện diện. Có thể cậu ta còn
lo ngại mọi người đang nói gì về mình, mặc dù thực ra thì chỉ có rất ít điều
để nói về Joshua, trừ việc chàng trai hai mươi hai tuổi là một trợ lí thợ điện
nước lành nghề, tài năng chính của cậu là giết chim và nai, và các vị bác sĩ
phá thai.