KẺ TẦM DA - Trang 10

Chloe không la hét nữa. Cô chỉ muốn bò ra khỏi đây, để được khóc và nằm
co người lại, được yên thân một mình. Nhưng cô không cử động nổi.

Cô nằm ngửa, nhìn đăm đăm vào ngọn đèn mờ của căn hầm trong cái cửa
hàng mà cô ghét phải tới làm việc, nơi mà ngay lúc này cô thiết tha được
quay về, được đứng trên đôi chân nhức mỏi và gật đầu với vẻ nhiệt tình giả
dối.

Không, không, cái váy đó khiến chị trông thật sự rất gầy. Thật đấy…

Rồi ánh đèn còn tối hơn nữa khi kẻ tấn công cô, con côn trùng mặt vàng ệch
trèo vào trong hố, đóng sập cánh cửa thông lại sau lưng hắn, và bước xuống
bậc thang ngắn để tới chỗ cô đang nằm. Một lát sau, ánh sáng chói mắt ngập
tràn căn hầm; hắn đã đeo một cái đèn thợ mỏ lên trán và bật nó lên. Luồng
sáng trắng làm cô bị lóa mắt và trước tia rọi đau đớn đó, cô hét lên, hay
đúng hơn là không hét.

Đột nhiên ánh sáng tắt ngúm, mọi thứ xung quanh tối đen như mực.

Cô tỉnh dậy vài giây sau đó, hay vài phút, hay là cả năm sau, cô cũng không
rõ nữa.

Chloe giờ đang ở một nơi khác, không phải là tầng hầm để đồ nữa mà ở một
căn phòng lớn hơn, không, nó chính xác là một cái hầm. Rất khó để nhìn
xung quanh, vì nguồn sáng duy nhất là ánh đèn leo lét phía trên cô và ngọn
đèn tập trung từ trên trán gã đeo mặt nạ côn trùng. Nó làm cô bị lòa mỗi khi
đèn soi vào mặt cô. Chloe đã lại nằm ngửa, nhìn lên trời, và hắn đang quỳ
gối trên cô.

Nhưng điều mà cô trông đợi, sợ hãi lại không xảy ra. Mặc dù theo cách nào
đó thì tình hình bây giờ còn tệ hơn nữa bởi vì việc đó - xé bỏ quần áo cô và
những gì diễn ra tiếp theo - ít nhất vẫn còn dễ hiểu. Nó sẽ rơi vào một loại
hình kinh dị đã biết.

Việc này khác hẳn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.