Hạ mặt nạ xuống.
Mỗi lần chỉ làm một milimét, hắn di mực bằng một mũi kim phun màu, đi
theo đường viền bằng máu mà hắn vừa hoàn thành nhanh chóng. Billy là
một nghệ sĩ bẩm sinh, có khiếu vẽ bằng cả bút chì, mực và màu phấn. Và cả
kim xăm. Hắn vẽ tay trên giấy, vẽ tay trên da. Hầu hết các nghệ sĩ xăm hình,
dù có tài đến mấy, đều sẽ dùng các khuôn tô họ chuẩn bị từ trước hoặc -
trong trường hợp những kẻ bất tài - mua trước hình rồi đặt lên da để phun
mực theo. Billy hiếm khi làm vậy. Hắn không cần. Từ ý Chúa đến bàn tay
con, chú của hắn đã nói thế.
Giờ đã đến lúc tô màu. Hắn đổi đầu kim. Hết sức, hết sức cẩn thận.
Đối với hình xăm của Chloe, Billy dùng phông chữ Blackletter nổi tiếng,
thường được biết đến với cái tên Gothic hoặc Old English. Các chữ cái trong
bảng chữ này có đặc tính nét thanh nét đậm. Kiểu cụ thế mà hắn dùng ở đây
là Fraktur. Hắn chọn phông chữ này vì nó là kiểu chữ in trong Thánh kinh
Gutenberg - và vì nó rất khó. Billy Haven là một nghệ sĩ và có nghệ sĩ nào
lại không muốn phô trương tài năng của mình?
Mười phút sau, hắn đã làm gần xong.
Khách hàng của hắn sao rồi? Hắn xem xét cơ thể cô ta rồi nhấc hai mí mắt
lên. Mắt vẫn còn rất dại. Mặc dù vậy, mặt cô ta đã giật giật một vài lần.
Chỗ
sẽ không còn tác dụng lâu nữa. Nhưng tất nhiên đến giờ thì
loại thuốc này đã được thay bằng thuốc khác rồi.
Propofol là một loại thuốc gây mê, tiêm đường tĩnh mạch, thường được
dùng trong phẫu thuật.
Đột nhiên ngực hắn đau quặn. Việc này làm hắn giật mình. Hắn còn trẻ và
rất khỏe mạnh; hắn gạt bỏ ý nghĩ về một cơn trụy tim. Nhưng câu hỏi lớn
vẫn còn: Phải chăng hắn đã hít phải một thứ gì không nên hít?
Đó là một khả năng hoàn toàn có thể xảy ra, một nguy hiểm chết người.