KẺ TẦM DA - Trang 272

“Không. Tôi đến chỗ một nghệ sĩ ở Boston. Người giỏi nhất ở Bờ Đông.

Tôi chỉ muốn có Quetzalcoatl. Vị thần Mexico.” Ngón tay cô ta chạm vào
con rắn trên ngực. “Chúng tôi nói chuyện liên tục mấy ngày và cô ấy đã hiểu
tôi. Cô ấy xăm hình con rắn có lông vũ và gợi ý tôi các chòm sao. Tôi cũng
có cả hình đôi giày của Dorothy nữa.” Cô ta mỉm cười. Sellitto cũng cười.
“Tôi không có ý phô bày chính trị quá đâu, mặc dù đúng là như thế.

Thấy không, đó là cách các nữ nghệ sĩ xăm mình. Một người đàn ông đi gặp
nam nghệ sĩ và nói tôi muốn một sợi xích, một cái đầu lâu, một lá cờ.

Và anh ta sẽ đi ra với đúng một sợi xích, một cái đầu lâu và một cái cờ. Phụ
nữ chọn cách tiếp cận khác. Ít bốc đồng hơn, ít tức thời hơn, nhiều suy ngẫm
hơn.”

Sellitto lẩm bẩm, “Cũng giống ngoài đời nói chung. Ý tôi là giữa đàn ông và
đàn bà.” Những câu hỏi về Nghi can 11-5 vẫn cần được trả lời.

Nhưng giờ anh lại hỏi, “Này, tôi chỉ thắc mắc thôi, cô biết đấy. Sao cô lại
vào nghề này?”

“Ý anh là ngoài những bức họa trên da, tôi có vẻ giống giáo viên hơn hả?”

“Ừ.”

“Tôi từng là giáo viên thật.” Thomson để khoảng lặng kéo dài. Sắp hết giờ.
“Trường cấp hai. Đó là khu vực phi quân sự dành cho anh. Anh biết đấy,
vùng đất không-có-đàn-ông nằm giữa các hoóc-môn ở bên này còn thái độ ở
bên kia.”

“Tôi có một đứa con. Con trai. Đáng lẽ giờ nó đang học đại học. Nhưng nó
cũng đã trải qua cái tuổi đó, cô biết đấy.”

Cô gật đầu. “Việc ấy không hợp với tôi. Tôi đã đến một tiệm xăm ở trung
tâm để xăm mình và được giải phóng, khó giải thích lắm. Tôi bỏ việc ở
trường và tự mở một cửa hàng. Giờ tôi vẽ tranh trên da cả trên vải nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.