“Chắc chắn rồi.”
Cô đứng dậy và lại vào bếp, mở cánh cửa tủ lạnh và lôi ra một chiếc pizza,
đặt nó lên mặt bàn.
Cô chùng chân dựa vào bàn, cảm thấy bụng dạ nhộn nhạo, tim đập thình
thịch.
Và nghĩ: Làm thế quái nào mà Seth lại biết về Larchwood? Cô tuyệt vọng
nghĩ lại khoảng thời gian họ bên nhau. Không, mình chưa bao giờ nhắc tới
nó. Mình chắc chắn.
Em cần kể cho Seth biết mọi điều về khoảng thời gian em đi trốn.
Không, em không kể.
Nghĩ đi, nghĩ…
“Cần giúp một tay không?” giọng cậu gọi vào.
“Không.” Cô tạo ra tiếng động, xé mở hộp pizza, hẩy cánh cửa lò nướng dập
xuống.
Việc này không thể xảy ra được. Không đời nào Seth có thể dính líu tới mấy
kẻ đó.
Không thể.
Nhưng bản năng của Pam, thứ đã được mài dũa nhiều năm trời trong lúc
sinh tồn đã chiến thắng. Cô nhích tới chỗ điện thoại bàn và cầm nó lên. Đưa
nó lên tai.
Bấm chín. Rồi một.
“Gọi điện đó à?”
Seth đang đứng ở cửa nhà bếp.