KẺ TẦM DA - Trang 472

69

Seth đi đến cửa trước, móc xích khóa và quay lại.

Nụ cười của hắn rầu rĩ. “Tôi không thể tin tôi lại nhắc tới Larchwood.

Tôi biết em và mẹ đã ở cùng Mặt trận Yêu nước ở đó. Nhưng em chưa từng
nhắc tới. Ngu thật, tôi mà lại mắc một lỗi như thế.”

Cô thì thào, “Đó là một trong những chủ đề tranh cãi của tôi và Amelia.

Chị ấy đã hỏi liệu tôi có kể cho anh nghe về phần đời của tôi ở đó không.

Tôi đã bảo rằng nó không quan trọng. Nhưng thực vậy sao? Tôi đã sợ phải
kể cho anh. Vậy mà giờ… Anh là một trong số bọn họ, đúng không? Anh
làm việc cùng với những kẻ đã cố đầu độc nguồn nước.”

Hắn cầm điều khiển lên để bật tivi, chắc là để xem tin tức. Pam nắm lấy cơ
hội này nhảy ra khỏi ghế và đẩy mạnh hắn ra sau. Trong lúc hắn lảo đảo cô
đã lao ra cửa. Nhưng cô chưa kịp chạy quá hai bước thì hắn đã ngáng được
chân cô. Cô ngã dập mặt, đập mạnh vào sàn gỗ. Pam nếm thấy máu từ viền
môi bị rách. Hắn tóm cổ áo cô và thô bạo lôi cô quay lại ghế xô pha, gần
như là ném cô lên đó.

“Đừng bao giờ làm vậy nữa!” Hắn gí mặt tới, chấm ngón tay lên máu của cô
và vẽ gì đó lên mặt cô.

Hắn nói với cô bằng giọng thì thào, “Những chỉ dấu trên cơ thể là cửa sổ đó,
em biết không. Cho thấy em là ai và em cảm nhận được gì. Trong vài bộ lạc
châu Mĩ bản địa họ dùng sơn - chỉ là một hình xăm tạm thời - như một cách
để cho mọi người biết em đang cảm thấy thế nào. Các chiến binh không thể
biểu lộ xúc cảm qua lời nói hay biểu cảm - không phải một phần trong văn
hóa của họ - nhưng họ có thể dùng các hình vẽ để cho thấy mình đang yêu
hay buồn bã hay giận dữ. Ý tôi là, kể cả nếu em có mất một đứa con, em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.