của cô gái kia đã bắt đầu khơi dậy sự tức giận của cô. Cô đã cố gắng giải
thích đi giải thích lại rằng chẳng ích gì đâu, nhưng cô gái không nghe. Rất
nhanh chóng cô gái sẽ tiêm nhiễm cho cô cái tinh thần chiến đấu của cô ta
ngay thôi, rồi chẳng mấy chốc hy vọng sẽ trở lại và khiến cô tổn thương.
Cô nghe thấy nắp hầm được mở ra và tiếng chân bước đến gần. Cô
nhanh chóng đẩy cô gái ra, cô ta đang nằm gối đầu lên đùi cô. Có lẽ cô sẽ
gặp may. Có lẽ lần này hắn sẽ làm tổn thương cô gái kia thay vì cô.
° ° ° °
Sự im lặng thật chói tai. Tiếng Jenny líu lo vẫn thường lấp đầy toàn bộ
khoảng không gian nhỏ bé bên trong chiếc xe lưu động, nhưng bây giờ chỉ
còn im lặng. Họ ngồi đối diện nhau bên cái bàn nhỏ, được bao quanh bởi
những ảo tưởng riêng biệt. Mỗi người đều lạc trong một thế giới của những
kỷ niệm.
Mười bảy năm chập chờn nhanh chóng trôi qua như trong một cuốn
phim tâm khảm. Kerstin cảm thấy sức nặng của bé sơ sinh Jenny trong
vòng tay mình. Một cách vô thức, bà vòng hai cánh tay mình thành một cái
nôi. Cô bé lớn lên và rồi mọi thứ dường như trôi đi quá nhanh. Quá nhanh.
Tại sao họ lại dành bao nhiêu thời gian quý báu của mình để gây lộn và cãi
nhau? Giá như bà biết được điều gì sẽ xảy ra, bà đã không nói một lời ác ý
nào với Jenny. Ngồi bên bàn với một khoảng trống hoác trong lòng, bà thề
rằng nếu tất cả mọi chuyện kết thúc tốt đẹp, bà sẽ không bao giờ cao giọng
với con gái mình một lần nào nữa.
Bo trông giống như hình ảnh phản chiếu nội tâm hỗn loạn của vợ mình.
Chỉ trong một vài ngày, ông đã già đi mười tuổi, khuôn mặt ông nhăn nheo
và phiền muộn. Bây giờ là lúc họ phải ngồi với nhau, nương tựa vào nhau,
nhưng nỗi kinh hãi đã làm cả hai tê liệt.
Bàn tay ông đặt trên bàn run lẩy bẩy. Bo siết chặt chúng cố gắng ngăn
mình đừng run nữa, nhưng lại mở tay ra ngay bởi vì như thế trông giống