phòng mình tiếp tục mặt đỏ." Diêu Hoàng cũng cười nói: "Miệng nàng ta
không nói, kỳ thực trong lòng nô tì biết, nàng ta liên tục ngóng trông hôm
nay."
"Hận gả cho." Thường Nhuận Chi che miệng, nở nụ cười, nửa ngày sau
lại thở dài: "Chờ gả nàng ta, bên người ta chỉ còn mình ngươi."
"Cô nương không cần thương cảm, mặc dù Ngụy Tử xuất giá, vẫn có thể
trở về bên người cô nương làm việc mà."
"Nói là nói vậy, bất quá, khi đó nàng ta không thể làm nha hoàn bên
người ta..."
Thường Nhuận Chi cảm thán cười: "Có chút luyến tiếc."
Diêu Hoàng cười trấn an Thường Nhuận Chi: "Sau khi cô nương có thai,
Ngụy Tử có nói với nô tì, phải chờ cô nương sinh hài tử, mới có thể an tâm
xuất giá. Nói vậy một năm rưỡi này, nàng ta còn có thể ở lại bên cạnh cô
nương."
Thường Nhuận Chi kinh ngạc giương mắt.
"Nha đầu kia, còn biết nghĩ nhiều như vậy." Thường Nhuận Chi bất đắc
dĩ lắc đầu: "Hoa Trạch sợ là chờ không kịp. Bằng không hắn ta cũng sẽ
không thể ngày thứ hai đã tới bàn giao chuyện rồi đến trước mặt ta cầu cưới
Ngụy Tử."
Diêu Hoàng cười nói: "Đây là tâm ý của Ngụy Tử, cô nương tùy nàng ta
đi."
Thường Nhuận Chi nhàn nhạt cười, trong lòng cũng rất là uất ức.
Qua được hai ngày, bên kia cha nương Ngụy Tử gõ định hôn sự với Hoa
Trạch, định ngày thành thân trước đại niên.