Diêu Hoàng nói: "Nô tì chỉ thấy lo lắng các nàng ở sau lưng nói thầm là
nô tì nhận đồ mà không làm chuyện."
"Vậy sớm nên tặng lại lễ vật cho các nàng, chặn miệng các nàng."
Thường Nhuận Chi khoát tay, để Diêu Hoàng lấy mười lượng bạc trong
tráp của nàng ra, nói: "Cầm mua chút lễ, đáng giá hơn lễ vật các nàng tặng
trả lại đi."
Diêu Hoàng dở khóc dở cười: "Nô tì không phải hỏi cô nương muốn
bạc..."
"Ngươi cầm đi, xem như là ta khen thưởng ngươi trong đoạn thời gian
này đã vất vả."
Thường Nhuận Chi cười tâm tình cũng tốt hơn, khó có dịp lại nghĩ tới
nha hoàn Tĩnh Lam bị nàng "Lưu đày" ở hoa phòng.
"Gần đây nàng ta có còn thành thật không?" Thường Nhuận Chi hỏi.
Diêu Hoàng gật đầu, nói: "Đại khái nàng ta cũng hiểu rõ Cửu điện hạ
không phải người nàng ta có thể tơ tưởng, an phận đợi ở hoa phòng, không
trêu chọc chuyện gì."
"Vậy là tốt rồi."
"Bất quá, lần này cô nương tuyển nha hoàn, nàng ta cũng đến tặng lễ cho
nô tì."
Diêu Hoàng dừng một lát, nói: "Nghe ý tứ trong lời của nàng ta, ngược
lại không phải muốn tranh đoạt vị trí nha hoàn, chính là nàng ta không
muốn đợi ở hoa phòng."
"Hả?" Thường Nhuận Chi hiếu kỳ nói: "Vậy nàng ta muốn đợi chỗ nào?"