——ở dân gian có chút uy vọng, hoặc nhiều hoặc ít có chút năng lực có thể
củng cố đại cục.
Vậy thì cuối cùng đẩy ai ra đây? Thái tử âm thầm nghĩ.
Cũng không chờ hắn ta tiên khảo lo rõ ràng, Nguyên Vũ đế lại lên tiếng.
"Đã không có người tự tiến cử, như vậy —— Thái tử, ngươi tới chọn
người đi."
Thái tử nghe vậy nhất thời kinh ngạc, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Nguyên
Vũ đế, thần sắc kinh lăng nhìn một cái không sót gì.
Như thế lấy lòng Nguyên Vũ đế, Nguyên Vũ đế mỉm cười: "Thái tử tới
chọn người đi Yến Bắc quan."
Trong nháy mắt, nhất thời tầm mắt Kỳ Vương cùng Lễ Vương đều nhìn
về phía Thái tử.
Ngầm, Kỳ Vương và Lễ Vương đã bắt đầu liên minh, Thái tử cũng có
biết một hai.
Nhưng đối với Thái tử mà nói, Lễ Vương uy hiếp ngã vào tiếp theo, uy
vọng của Kỳ Vương ở trong văn thần càng làm cho hắn ta kiêng kị.
Thái tử nhất thời định tâm, đang muốn mở miệng nói chọn Kỳ Vương đi
Yến Bắc quan, vừa mở miệng lập tức mạnh mẽ ngậm lại, kinh ngạc trong
mắt xém chút nữa làm cho hắn ta cắn trúng đầu lưỡi —— khi hắn ta sắp
mở miệng nói chọn Kỳ Vương thì Kỳ Vương dùng khẩu hình miệng nói hai
chữ.
Vũ Văn.
Hai chữ này đối với Thái tử mà nói không khác gì tình thiên phích lịch.