KẺ THÙ BÍ MẬT - Trang 154

- Tôi rất cảm ơn ông, bác sĩ Hall. Chúng tôi rất biết ơn ông vì những gì

ông đã cho chúng tôi biết nhưng chúng tôi phải bắt đẩu đi tìm cô
Vandermeyer thôi. Còn về cô y tá của cô ấy, ông có biết chúng tôi có thể
gặp cô ta ở đâu không?

- Tôi không có tin tức gì về cô ấy nữa. Tôi tưởng là cô ấy phải ở lại với

cô Vandermeyer một thời gian. Nhưng chuyện gì đã có thể xảy ra với cô bé
đó nhỉ? Cô ấy không bị bắt cóc đấy chứ?

- Cái đó rồi chúng ta sẽ biết.

- Ông có nghĩ là tôi phải đi báo cảnh sát không? - Hall hỏi sau một

thoáng chần chừ.

- Không. Có thể là cô bé đó đang ở nhà một người họ hàng khác.

Câu giải thích cũng chưa được thỏa mãn lắm, nhưng ngài James đã quyết

định không nói gì thêm, nếu định biết thêm tin tức gì từ miệng ông ta thì
thật là nhọc công vô ích. Ông bác sĩ chúc các vị khách may mắn. Sau câu
chào "tạm biệt" họ lui ra.

- Thật phát điên lên mất! - Tuppence kêu lên ngay khi họ vào ngồi trong

xe - Cứ nghĩ rằng Julius đã ở dưới cùng một mái nhà với cô ấy trong nhiều
giờ.

- Sao tôi lại có thể ngu ngốc như vậy. - Julius lẩm bẩm vẻ bi thảm.

- Anh không thể nào biết được điều đó - Tuppence thì thầm an ủi - Phải

vậy không, ngài James?

- Đừng tự làm khổ mình nữa, - Ông này nói - chả có ích lợi gì việc cứ

nhắc đi nhắc lại những sai lầm trong quá khứ.

- Và bây giờ, chúng ta sẽ làm gì? - Tuppence hỏi, luôn luôn thực dụng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.