KẺ THÙ BÍ MẬT - Trang 156

- Chắc ông nói đúng. Tôi cảm ơn ông nhiêu về ông đã cô gắng giúp đỡ

chúng tôi. Tạm biệt!

Một ánh thông cảm thoáng qua trong cái nhìn của ngài James.

- Đừng buồn như vậy, cô Tuppence - Ông ta thì thầm - Cô biết đấy, các

kỳ nghỉ đâu chỉ dành để vui chơi. Người ta cũng có thể làm được nhiều
việc đấy.

Tuppence ngẩng đầu lên và nhìn ông ta dò xét. Ông mỉm cười:

- Không, tôi sẽ không nói gì thêm cho cô đâu. Nói quá nhiều luôn là một

sai lầm lớn. Hãy luôn nhớ rằng: đừng nên nói tất cả những gì mình biết,
thậm chí cho những người mình quen thuộc nhất. Có hiểu chứ? Tạm biệt.

Tuppence nhìn ông đi xa dần. Cô bắt đầu hiểu những cách ứng xử trong

công việc của ngài James. Đã một lần ông ta nói bóng gió với cô một cách
dửng dưng. Đây lại là một lời bóng gió mới chăng? Lời lẽ của ông ta che
giấu ý nghĩa gì? Ông ta muốn nói rằng, mặc dù vậy ông ta vẫn không từ bỏ
vụ việc? Ông ta sẽ tiếp tục làm gì?

Mạch suy nghĩ của cô bị ngắt quãng vì Julius yêu cầu cô lên xe.

- Trông cô có vẻ lo nghĩ, anh ta nhận xét khi no máy xe. Ông ta đã nói

với cô điều gì à?

Vô tình, Tuppence mở miệng... để rồi mím lại ngay. Những lời nói của

ngài James còn vang lên trong tai cô: Không nên nói tất cả những gì mình
biết kể cả cho những người mà mình rất quen thuộc. Và như một ánh chớp,
một kỷ niệm thoáng qua óc cô. Julius đứng trước cái hòm trong căn hộ của
bà Vandermeyer, câu hỏi của cô, thời gian anh ta cần để trả lời, "Không có
gì" có thật là không có gì hay anh ta đã tìm thấy cái gì đó và muốn giấu.
Nếu cần phải giữ kín tin tức thì cô cũng làm được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.