KẺ THÙ BÍ MẬT - Trang 231

Những dòng chữ in nhảy múa trước mắt cậu. Đấy là bản mô tả một cái

mũ không vành màu xanh lá cây và một cái áo măng-tô, trong túi có một
chiếc mùi xoa thêu máy chữ đầu tên P.L.C. Cậu đưa mắt lo lắng dò hỏi
Carter, ông ta trả lời cậu:

- Chúng bị giạt vào bờ biển Yorkshire, gần Ebury. Tôi sợ rằng đấy là tác

phẩm của bọn chúng.

- Trời ơi... lũ cướp ấy. Tôi sẽ bắt chúng trả giá... Tôi sẽ săn đuổi... Tôi.

Nhưng nhìn thấy vẻ thông cảm trên mặt Carter, cậu lặng im.

- Tôi hiểu cậu đang cảm thấy gì, cậu bé tội nghiệp, nhưng đấy không

phải là cách giải quyết. Cậu sẽ phung phí sức lực một cách vô ích. Thật đau
đớn nhưng tôi khuyên cậu đừng nghĩ ngợi nữa. Thời gian sẽ giúp cậu quên
đi...

- Quên Tuppence ư? Không đời nào.

- Cậu tưởng thế thôi. Nghĩ đến cô bé đáng yêu đó cũng chẳng có ích gì.

Tôi cũng rất tiếc về việc này. Thật sự, tôi rất lấy làm tiếc...

- Tôi không làm phiền ông thêm nữa, - Tommy nói cố lấy lại nhuệ khí -

chúng tôi thạt điên rồ khi chấp nhận công việc này. Ông đã báo trước cho
chúng tôi. Tôi thà là người bị trừng phạt chứ không phải cô ấy. Tạm biệt
ông.

Quay lại Ritz, tâm trí vẫn để đâu đâu, Tommy đóng gói như cái máy đồ

đạc của mình. Cậu vẫn còn bối rối vì nỗi bất hạnh xảy ra trong cuộc đời
vốn vui vẻ và suôn sẻ của cậu. Họ đã vui vẻ biết bao, Tuppence và cậu!
Còn bây giờ... Ồ! Không... cậu không thể tin được. Không thể có chuyện
đó! Tuppence chết ư? Tuppence nhỏ bé, tràn đầy sức sống. Thật là một cơn
ác mộng, một cơn ác mộng khủng khiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.