- Tôi cũng nghĩ như vậy. - Hersheimmer tuyên bố với vẻ nồng nhiệt.
Tuppence nhận thấy ngay và lấy làm buồn cười.
- À này, Julius, - Cô nói thêm vẻ thò ơ - tôi vẫn chưa cho anh câu trả lời
của tôi.
- Câu trả lời của cô à? - Anh ta nói, mặt tái mét.
- Anh nhớ chứ... khi anh hỏi tôi làm vợ... - Tuppence ấp úng, mắt sụp
xuống đúng kiểu một cô gái nhu mì nhất - và anh đã không muốn tôi từ
chối. Tôi đã suy nghĩ, từ khi...
- Vâng? - Julius nói.
Mồ hôi nhỏ giọt trên trán anh ta, Tuppence thấy mủi lòng:
- Cậu đúng là đại ngốc! Làm sao mà cậu lại nói với tôi như thế? Tôi thấy
rõ là cậu chả có một tẹo tình cảm nào với tôi cả.
- Không phải thế. Tôi đã có và tôi luôn có lòng kính trọng và khâm phục
đối với cô.
- Hừm... - Tuppence tuyên bố - Đấy là loại tình cảm dễ tan biến như
tuyết dưởi ánh nắng mặt trời khi người ta có những tình cảm khác. Cậu có
nghĩ thế không?
- Tôi không hiểu cô định nói gì. - Julius nói vẻ lạnh lùng nhưng lại đỏ
mặt như một quả cà chua.
- Nói khoác! - Tuppence đốp lại, cô phá lên cười, định đóng cửa lại rồi
nói thêm - Về mặt tinh thần, tôi vẫn coi như đã bị ruồng bỏ.
- Ai đấy? - Jane hỏi.