KẺ TÌNH NGHI - Trang 198

33

Trong khi Hamp nắm dây dắt chó, Sophie tìm mấy cái túi nilon và một cặp
dù cũ. Cả hai bước ra ngoài trời mưa tầm tã, chắc chắn sẽ làm đầy các hồ
chứa và tràn cả các máng xối.

“Chúng ta tốt hơn hết là nên đi trên đường,” Hamp nói. “Đi lên hay đi

xuống dưới?”

“Đi lên. Có một khu vắng vẻ phía trên đỉnh đồi.”
Khu căn hộ của Sophie là một phần của cộng đồng không mấy gắn kết

đang nỗ lực giữ lại vẻ đẹp tự nhiên của những ngọn đồi ở vùng Duyên hải.
Thỉnh thoảng, ánh đèn đường dẫn họ lên một con dốc thoai thoải cạnh
những khu khác giống như thế, những cụm nhà chung cư được bao quanh
bằng những loại cây bản địa. Ở phía trên cùng của ngọn đồi, những con phố
kết thúc một cách nhẹ nhàng. Phía ngoài một hàng rào rỉ sét, khu vực hoang
sơ chỉ là một vùng bóng tối.

Cách đó năm mươi thước là một nơi bán đồ dã ngoại có sẵn mái che.

Sophie và Hamp ngồi trên mấy cái bàn. Không được ai dắt đi, Psyche lang
thang trong bóng tối, bất kể trời mưa. Nó quay lại với cả hai vài phút mỗi
lần.

Trời tối và ẩm ướt, nhưng thật nhẹ nhõm khi cách xa ngôi nhà. Câu

chuyện của Hamp quá mạnh mẽ, sự đau đớn đó hằn sâu hơn bởi cảm giác
trách nhiệm nặng nề. Khi lắng nghe, cô đã muốn giấu mặt mình đi để anh
không thấy được câu chuyện đã ảnh hưởng đến cô như thế nào. Giờ đây,
khi gương mặt được màn mưa và bóng tối giăng kín và tiếng nói nhoè đi
bởi âm thanh trên mái tôn, cô có thể thành thật với lòng mình.

“Bronwyn có thể đã là tôi. Tôi đã làm một số điều tồi tệ trong cuộc đời.

Khi con bé nói với anh nó rất thích cảm giác sợ hãi, tôi hiểu đó là sự hồi
hộp.” Sophie hầu như không nhận ra giọng nói rụt rè của cô đã mô tả một
cách chân thực lối vào câu chuyện của mình. “Khi tôi mới mười ba tuổi, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.