KẺ TÌNH NGHI - Trang 115

“Mình không biết tại sao. Mình chỉ muốn - làm điều gì đó mạo hiểm,

chứng minh rằng mình có thể vượt qua khó khăn, rằng mình không sợ hãi.
“Mình không biết, Tam. Liệu mọi chuyện đều cần có lí do à?”

Sophie không bao giờ nói với bất kì ai về mùa xuân điên rồ đó khi cô

mười ba tuổi, không kể với bất kì ai về ngôi nhà trên phố Mariposa, hay bất
kì ngôi nhà nào khác và sau một thời gian dài, có vẻ như cô sẽ không bao
giờ nhắc lại chuyện này nữa. Không dễ gì khi kể một câu chuyện nửa vời
và một khi cô đã bắt đầu, cô sẽ không thể ép bản thân ngừng lại cho đến khi
kể ra toàn bộ sự thật mình muốn che giấu.

“Mình cần không khí trong lành. Sau vụ mẩu giấy đó…”
“Ơn chúa là cửa văn phòng vẫn khóa. Đúng không? Nó vẫn đang khóa

chứ, Sophie?”

“Ừ.”Anna chắc chắn đã khóa cửa khi bà ra về.
“Mình nghĩ cậu cần một chú chó.” Ngón tay của Tam chạm nhẹ lên đầu

chú chó chăn cừu giống Đức nằm trên thảm kề sô-pha. “Hay mình tặng cậu
Psyche nhé? Mọi người đều cần một chú chó, ít nhất đó sẽ là lí do để cậu
quay về nhà buổi đêm.”

“Mình cần một chú chó nghiệp vụ mù dở ấy hả”, Cô không muốn phải

chịu trách nhiệm với một cuộc đời khác khi còn chưa thể đảm bảo cho
chính mình.

“Nàng ta là một chú chó được lắm, mỗi tội lũ chồn hay làm cô nàng phát

khùng vào buổi đêm.”

“Mình ổn mà, thật đó.”
“Tất nhiên là cậu ổn.” Tamlin không giấu giếm nụ cười của mình. “Cậu

có nhớ cô bé đó, học lớp mười khi chúng ta học năm cuối Trung học
không?”

Xác cô bé được tìm thấy phía sau những rặng đá ở cuối bãi biển Mars.

Nhớ lại cái chết của cô bé khiến Sophie tức giận. Cô đã thực sự hoảng sợ.
Cô cảm thấy mình thật vô dụng. “Cậu đang nói gì chứ? Chỉ vì điều tồi tệ đã
xảy ra với một cô bé cách đây hai chục năm, mà giờ tất cả các cô gái đều
phải lo lắng khi đi dạo trên bờ biển ư?”

“Đi dạo một mình, Sophie. Vào một tối đầy sương.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.