những gì mình đã thấy không? Cô nhắm mắt lại và biết rằng điều đó không
đúng. Cô đã nghe thấy tiếng rên rỉ khoái lạc của chồng mình. Cô đã nhìn
thấy đầu gối của cậu bé, xước xát.
“Anh đã làm vậy bao lâu rồi?”
“Không bao giờ. Anh thề có Chúa, Iva. Không bao giờ.” Một kẻ dối trá,
một tên lừa đảo, một con thú ăn thịt, một kẻ bệnh hoạn ấu dâm. Cô ngây
thơ, nhưng cô hiểu rõ những từ đó.
“Donny?”
Mắt anh nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to và thẳng thắn của cô. “Anh
thề trên linh hồn mình, chưa bao giờ.”
Ồ.
“Milo đã từng ở căn phòng đó. Anh có bắt cậu bé làm như vậy không?”
“Ép buộc ư? Em nghĩ anh ép buộc chúng sao? Chúng yêu anh, Iva.
Chúng cực kì hạnh phúc.”
“Anh phải trốn đi.” Cô biết cô nên gọi cảnh sát. Điện thoại đặt đầu bên
kia căn phòng, nhưng đôi chân cô không nhúc nhích. Điều này có nghĩa tất
cả những năm qua chẳng là gì, toàn những lời dối trá nối tiếp nhau. Cô sẽ
gọi điện thoại trong một giờ hay một ngày sau, hoàn toàn có thể, nhưng
không phải ngay lúc này.
Cô không thể ở cùng phòng với anh hay nhìn vào khuôn mặt đó thêm
nữa. Cô bước vào phòng tắm và khóa cửa lại. Cô xả nước vào bồn, ngồi
trên bệ xí, lấy bàn tay che kín hai tai, để cô không phải nghe tiếng cầu xin
thông cảm nữa. Căn nhà rung nhẹ khi anh đóng sầm cửa lại. Cô tắt nước và
nâng cửa kính phòng tắm lên, thấy anh đang đi bộ ra phía xe tải. Laz ngọt
ngào đang ở đó, trung thành và háo hức. Khi Roman mở cửa, con chó nhảy
lên trên ghế. Roman ra hiệu đuổi nó đi nhưng Laz không nhúc nhích. Nó
thích được đi xa nhiều hơn bất cứ điều gì. Roman hét lên, cho tay vào xe,
túm lấy cổ nó mà ném ra ngoài. Cô nghe thấy nó rên rỉ. Roman ngồi phịch
vào xe, các đèn pha soi sáng Laz đang nằm quan sát. Tiếng động cơ gầm
lên, con chó ngồi đó, quan sát không động đậy khi Roman chạy quanh sân
và lái xe đi.