KẺ TÌNH NGHI - Trang 32

Maggie bước lên lễ đài, đám đông liền òa lên khúc ca chúc mừng sinh

nhật, nhưng thị trưởng đã ra dấu im lặng bằng cách đưa ngón trỏ lên môi.
Ông nói cho đến khi những tiếng hát tắt dần, sau đó là những tiếng xì xào
và một vài tiếng cười nho nhỏ.

“Mọi người hãy bình tĩnh nào. Chúng ta không cần phải vội vã như vậy.”

Hệ thống loa rít lên và đâu đó lại vang lên những tiếng cười rời rạc. ”Tôi vô
cùng vinh dự khi được thay mặt cho tất cả các công dân bày tỏ niềm hạnh
phúc bởi Thống đốc Maggie Duarte đã có mặt tại đây để kỉ niệm sinh nhật
của bà, nhưng tất cả chúng ta vẫn phải tuân thủ theo các nghi lễ, vì vậy
trước khi bắt đầu buổi tiệc tuyệt vời này, hãy cùng bỏ mũ, đặt tay lên trái
tim mình và cùng ca ngợi Tổ quốc thân yêu.” Ông ra hiệu cho chỉ huy dàn
hợp xướng, một giây sau, một cô gái cao với mái tóc vàng suôn thẳng lấp
lánh sáng dưới ánh mặt trời, bước lên trước micro.

Từ đáy túi xách, chuông điện thoại của Sophie reo vang. Đó là mẹ cô,

Anna. “Đã bắt đầu chưa?”

“Vừa mới bắt đầu thôi, mẹ ạ. Mẹ nên có mặt ở đây. Thật vĩ đại. Mẹ nghe

thấy tiếng hát đó chứ?”

Sophie chuyển điện thoại sang chế độ loa ngoài và giữ máy. Đúng lúc

đó, bài Quốc ca bị ngắt quãng bởi ba tiếng súng vang lên nối tiếp nhau. Cô
buông máy và lao về phía cửa sổ, vừa kịp nhìn thấy Thống đốc đang ngã
xuống. Cả công viên sững sờ, lặng yên trong vài giây trước khi những tiếng
la hét bắt đầu vang lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.