cô. Nó có thể khiến cô trở nên nổi tiếng. Sophie ngồi xuống và khoanh tay
trước ngực. Cô cần suy nghĩ thêm. Sophie cũng giống những luật sư khác,
đang mòn mỏi chờ đợi một vụ kiện lớn giúp cô trở nên nổi bật. Nếu cô từ
chối Elena Crider, có ai dám chắc cô sẽ có được một cơ hội khác tốt như
thế́?
Mặc dù tin vào linh cảm của mình, nhưng từ chối một khách hàng tiềm
năng chỉ vì mẹ cậu ta hơi khó chịu có vẻ không đúng đắn lắm. Donny
Crider chẳng thể thay đổi được việc đó, mặt khác, luật pháp không quan
tâm đến việc ưa hay không ưa một người. Cậu bé có quyền thuê một đại
diện pháp luật vững chắc và Sophie biết mình có thể đảm đương việc đó.
Cô có tổng cộng chín năm kinh nghiệm, sáu năm ở văn phòng công tố, cô
đã trải qua nhiều vụ án liên quan đến thuốc phiện, phóng hỏa, tấn công,
trộm cướp và đột nhập trái phép. Cô biết cách thức vận hành của một phiên
tòa, chủ tọa và bồi thẩm đoàn thường khá thích cô.
Quan trọng hơn, Donny chính là mẫu khách hàng mà Sophie mong muốn
bảo vệ khi học luật, một thiếu niên đơn độc và sợ hãi trước sức mạnh của
hệ thống chính trị, bất kể cậu ta vô tội, có tội hay động cơ gây án là gì.
“Cô nghĩ tôi không thể trả nổi chi phí cho cô.” Elena lục lọi trong túi
xách. “Tốt thôi, đây là tiền thù lao của cô. Tôi đã không đưa nó cho Boyd.”
Sophie liếc nhìn qua tấm séc. Hai mươi lăm nghìn đô chỉ là một giọt
nước nhỏ trong túi tiền có vẻ như không đáy đó.
“Nếu chừng đó là không đủ, tôi có thể xoay xở thêm, nhưng tôi muốn chi
phí thấp nhất có thể.”
Ít nhất cô cũng phải giúp cậu bé tại ngoại.
Nhưng Elena không muốn điều đó. “Tôi muốn nó ngồi tù.”
“Bà sợ cậu bé hả?”
“Tất nhiên là không, nhưng tôi phải thực tế chứ? Tôi đang điều hành một
nhà trẻ tại gia và tôi tự hào rằng nhà trẻ của mình tốt hơn hầu hết các chỗ
khác bởi tôi luôn để tâm đến các thiên thần bé nhỏ của mình. Tôi chắc chắn
sẽ không để chúng tiếp xúc với một kẻ giết người.”
“Con trai bà không phải kẻ sát nhân.” Cô thậm chí còn chưa nhìn thấy
cậu bé đó, nhưng đã bắt đầu bảo vệ cho cậu ta. “Tôi là một người thực tế,