KẺ TRĂN TRỞ - Trang 292

Nhưng không vì thế mà tôi yêu thích xe máy. Tôi đi xe máy và sợ nó
chứ không hề yêu thích nó.

Tôi biết đi xe máy rất nguy hiểm, kể cả khi mình đi đúng.

Nhiều người bị tai nạn xe máy khi mình đi đúng luật.

Vì nhiệm kỳ công dân của tôi là suốt đời...

Anh có buồn nếu xảy ra tình huống này: Người có trách

nhiệm nào đó nói: Không nên nói đến việc cấm xe máy ở Việt
Nam vì ảnh hưởng đến hàng triệu triệu người dân; Và đa số dư
luận lậ̣p tức tung hô ý kiến này là “vị dân”?

Điều đó cũng có thể xảy ra chứ. Nhưng một người có trách nhiệm

sẽ có công hơn đối với đất nước nếu phân tích được cho người dân
hiểu tại sao cần đồng lòng để có lộ trình cấm xe máy sau 10, 15, 20
năm và tạo cơ hội phát triển giao thông công cộng an toàn, hiện đại,
văn minh. Không có lộ trình đó thì tư nhân không bỏ vốn ra làm
giao thông công cộng. Với thói quen của người Việt Nam, xe buýt
không cạnh tranh lại được với xe máy. Mà nhà nước thì không đủ
tiền đầu tư toàn bộ cho giao thông công cộng.

Đôi khi tôi cũng buồn; vì người dân rất hào hứng với một số

thứ không có mấy giá trị, trong khi lại phản đối những ý tưởng có
thể thay đổi, làm tốt cho cuộc sống của mình và của con cháu mình.
Không làm được để đời mình hưởng thì cũng nên hành động vì con
cháu chứ? Chẳng lẽ muốn các thế hệ con cháu lại tiếp tục sống
với nền giao thông xe máy?

Là chuyên gia hàng không, nhưng gần đây, anh có vẻ đặc biệt

quan tâm tới vài chuyện mà xem ra, “người ta” chẳng liên quan,
chẳng động chạm gì tới anh cả (ví dụ như cấm xe máy, đổi mới giáo
dục...)?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.