KẺ TRỘM MỘ - Trang 106

thôi. Tôi trầm giọng nói: “Theo tớ thấy, những tờ báo này rất có thể là vừa
mới được dán lên không lâu.”

Tôn Kim Nguyên nói: “Cậu nói đúng lắm, ban đầu tớ cứ ngỡ rằng

chiếc tủ này đã bị khóa từ bên ngoài, những tờ báo kia không thể nào mới
bị dán lên được, nhưng đáp án có lẽ nằm ngay sau đó thôi.”

Dứt lời, Tôn Kim Nguyên liền đưa tay giật phăng mấy tờ báo xuống,

quả nhiên nhìn thấy tại nơi đối diện với cửa tủ có một cái hang tròn được
đào sâu hẳn qua tường. Hai chúng tôi đều kinh ngạc mãi không thôi.

“Tớ phải xem xem bên trong đó có điều cổ quái gì mới được.” Tôn

Kim Nguyên nói xong liền nhảy vào trong tủ chui luôn vào trong cái hang
ấy. Tôi sợ cậu ta có điều gì sơ sẩy, thế là vội vàng theo sát phía sau.

Sau khi chui qua bức tường, chúng tôi phát hiện phía đối diện cũng là

một cái tủ, cửa tủ không đóng, bò ra ngoài thì thấy đây là một ngôi nhà bỏ
hoang chẳng khác ngôi nhà bên kia là mấy, mọi sự bài trí cũng tương tự,
chỉ là chính giữa phòng khách bên này có đặt một cái vại nước lớn, đúng là
vô cùng kỳ lạ. Tôi và Tôn Kim Nguyên tò mò đi tới bên vại nước, vầng
trăng tròn vành vạnh len qua mái nhà bị sập mất một nửa vừa hay rọi thẳng
xuống giữa vại nước, giống hệt như một ngọn đèn sáng. Đột nhiên, là nước
nổ lên gợn sóng làm bóng trăng bị đánh tan ra thành từng mảnh nhỏ như
vảy cá, sau khi mặt nước bình lặng trở lại thì bóng trăng in giữa vại nước
đã biến thành một bài thơ với các con chữ đều mang màu trắng bạc:

Lương Vương cố sự lịch thiên niên

Đa thiều si nhân thi cốt hàn

Hữu duyên trì tảo lai tương ngộ

Vô duyên đồ lao chung uổng nhiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.