KẺ TRỘM MỘ - Trang 145

rơi vào năm xưa đấy chứ? Lẽ nào đi vòng một vòng lớn chúng ta lại quay
về chỗ cũ?”

Tôn Kim Nguyên thả dây thừng vào trong cái hang thẳng đứng đó, rồi

ngoảnh đầu lại nói với chúng tôi: “Bây giờ, canh bạc chính thức bắt đầu, tớ
sẽ đi phía trước, các cậu cứ theo sau là được.” Nói rồi liền trượt dần xuống
dưới theo sợi dây thừng. Chờ đến khi xuống dưới đáy hang, chúng tôi mới
ngạc nhiên phát hiện hóa ra phán đoán của tôi không sai chút nào, nơi này
rõ rành giống hệt với nơi mà chúng tôi từng đến khi trước, bốn phía đều là
những bức tường được lát đá cẩm thạch trắng sáng bóng như gương, chính
giwuax trần hang có một ô cửa sổ trời hình tròn, chỉ là ô cửa sổ ấy lúc này
tối đen, không thông thẳng ra bên ngoài như trước đây, chắc hẳn cửa ra đã
bị những khối đá chặn lại rồi. Không đúng, nếu đây là cái hang khi xưa và
bây giờ đã bị bít lại, vậy thì phía dưới nhất định phải có đất đá rơi xuống
chứ, trong khi đó, dưới này lại chẳng có viên đá vụn nào cả. Ngoài ra còn
một điều quan trọn nhất mà vừa rồi tôi không để ý tới, đó là trong góc
tường không hề có bóng dáng của vị tiền bối xương khô kia.

Vương Tiên Dao hỏi: “Nơi này là gian phòng đá mà chúng ta từng tới

ư? Sao tớ lại thấy không giống lắm nhỉ?”

Tôn Kim Nguyên cũng đã phát giác ra sự khác thường, bèn nói: “Trừ

phi từng có người tới nơi này mang hài cốt của vị tiền bối kia đi, bằng
không đây tuyệt dối không thể nào là gian phòng đá ngày trước được.”

Vương Tiên Dao nói: “Liệu có phải là sư đệ của ông ta đột nhiên thức

tỉnh lương tâm, đến đây đưa ông ta về an táng rồi không?”

Tôi nói: “Khó có khả năng này lắm! Vì đã hơn ba mươi năm trôi qua

mà kẻ đó không chịu tới, lúc này chắc cũng già rồi. Hơn nữa tới đây chắc
chắn sẽ có những rủi ro nhất định, với nhân phẩm của lão thì ắt chẳng bao
giờ chịu làm cái chuyện như vậy đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.