KẺ TRỘM MỘ - Trang 19

Tôi gật đầu đồng ý, vì thường thì mọi thứ trên đời đều là như vậy, có

một thì sẽ có hai, hiện giờ chúng tôi cũng chỉ có thể tin vào điều này mà
thôi.

Vương Tiên Dao bị tôi và Tôn Kim Nguyên kéo dậy, ba chúng tôi tiếp

tục bước đi mà chẳng rõ sẽ đi về đâu. Không còn tâm trạng thảnh thơi nữa,
bước một bước trên thảm cỏ mềm mại còn tốn sức hơn bước ba bước trên
đất bằng, thế là chỉ nửa tiếng đồng hồ sau, ba người chúng tôi đã không
ngừng kêu khổ.

Tục ngữ có câu rằng “nhà dột còn gặp mưa rào”, đó cũng chính là tình

trạng của chúng tôi lúc này. Ở Vân Nam, mùa hè chính là mùa mưa, có tới
bảy mươi phần trăm lượng mưa của một năm rơi vào mùa hè, hơn nữa
những cơn mưa nói tới là tới, chẳng hề có dấu hiệu báo trước. Khi chúng
tôi đang nôn nóng tìm đường ra, ông trời đột nhiên gây khó dễ, những hạt
mưa rơi xuống ào ào làm da đầu người ta đau nhói, không thể mở to mắt ra
được, khung cảnh trước mắt chìm trong một mảng mịt mờ. Tệ hơn nữa là
lần này chúng tôi chẳng hề nghĩ tới việc mang theo đồ đi mưa, thế là cả ba
đành đội ba lô lên đầu rồi chạy tới dưới tán cây.

Nào ngờ cây cối ở đây tuy rậm rạp nhưng vẫn không ngăn nổi cơn

mưa nặng hạt, những hạt mưa cứ thế len qua kẽ lá rơi xuống người chúng
tôi. Khe núi tuy sâu nhưng cũng không ngăn nổi những cơn gió dữ, từng
trận cuồng phong không ngớt thổi dọc theo khe núi hẹp dài, càng lúc càng
lạnh.

Vương Tiên Dao ôm chặt hai bờ vai, run lẩy bẩy, nói: “Tớ lạnh đến

chết mất thôi, quần áo thì ướt nhẹp cả. Đây là kiểu thời tiết quái quỷ gì vậy
chứ, sau nháy mặt đã thay đổi, nhiệt độ thì xuống nhanh một cách quá
đáng!”

Tôi cũng đang bị cái lạnh giày vò, chỉ biết không ngừng dậm chân và

vắt bớt nước trên vạt áo. Tôn Kim Nguyên tỏ ra bình tĩnh hơn hai chúng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.