KẺ TRỘM MỘ - Trang 49

Ta chẳng rõ mình đã ở trong cái hang tối tăm này bao nhiêu ngày đêm

rồi, ngoài những âm thanh do con chim quái dị thỉnh thoảng xuất hiện kia
phát ra, ta chẳng nghe thấy bất kỳ tiếng động nào khác nữa. Ngoài một chút
ánh sáng phía trên đỉnh đầu, ta không nhìn thấy thứ gì khác cả. Cuối cùng
ta ăn cạn lương khô, uống cạn hết nước, tự biết là mình không cầm cự thêm
được bao lâu nữa, bèn viết ra bức thứ dài này giữa bóng tối, hy vọng người
có duyên có thể đọc được.

Trong quãng thời gian vừa qua, ta gần như đã lần mò từng ngóc ngách

của nơi này nhưng lại chẳng tìm thấy bất cứ cơ quan hay cửa ngầm nào cả,
ở đây chỉ duy nhất ô cửa sổ trời bên trên kia là đường ra mà thôi, rơi vào
đây rồi mà không có ai tiếp ứng thì đừng hòng sống sót. Có điều, trên đời
không có việc gì là tuyệt đối cả, nếu có người có thể rời khỏi nơi này, ta xin
ngươi hãy báo thù giúp ta, ta hoài nghi sư đệ vì muốn một mình nuốt trọn
bảo vật nên mới bỏ ta lại đây, không chịu đến cứu”.

Nghe tới đây, Vương Tiên Dao không kìm được nghiến răng nghiến

lợi nói: “Tớ ghét nhất là loại người bỉ ổi như thế, uổng cho hắn tên là Trịnh
Duy Tín, tớ thấy hắn rõ ràng là hạng không có tín nghĩa.”

Tôi tỏ vẻ không đồng tình: “Chỉ là một tên trộm mộ mà thôi, không

đáng để cậu phải thương hại như thế đâu. Bọn họ vốn toàn làm những việc
hại người lợi mình, chẳng phải hạng người tốt đẹp gì cả.” Dứt lời, tôi liền
đưa mẳ liếc nhìn hai hốc mắt đen ngòm trên bộ xương khô kia, trong lòng
thầm kinh hãi, tự nhủ lỡ như ông ta đứng dậy tranh luận với mình thì chẳng
phải là đáng sợ lắm ư?

“Chuyện không hề giống như cậu nói đâu.” Dường như Tôn Kim

Nguyên rất bất mãn với những lời vừa rồi của tôi. “Kỳ thật những người
trộm mộ rất khác so với cậu nghĩ, họ có rất nhiều điều mà cậu không thể
nào biết được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.