KẺ VƯỢT THỜI GIAN - Trang 54

"Một buổi sáng rất nóng - buổi sáng thứ tư, tôi nghĩ thế. Trong khi đang

tìm nơi trốn sức nóng và ánh sáng của mặt trời cạnh đống tàn tích khổng lồ
gần tòa lâu đài nơi tôi ăn ngủ, tôi gặp một chuyện lạ lùng. Trong khi đi lần
theo những đống vụn gạch đá tôi khám phá một phòng triển lãm hẹp với tất
cả mọi cửa sổ, bên hông cũng như ở hai đầu, bị che bởi những tảng đá có lẽ
rơi từ trên cao xuống vào một thời xa xưa nào đó. So với ánh nắng chói
chan ngoài trời, căn phòng ấy hiện dưới mắt tôi như một chỗ hết sức tối
tăm. Tôi luồn theo những chỗ hở dò từng bước đi vào. Sự đổi thay từ ánh
sáng vào bóng tối khiến mắt tôi như thấy vô vàn ngôi sao bay nhảy. Đột
nhiên, tôi sửng sốt đứng lại. Vì có ánh sáng từ bên ngoài phản chiếu, tôi
thấy rõ một đôi mắt đang theo dõi tôi trong bóng tối.

"Lòng tôi rợn lên nỗi sợ hãi của một người bình thường khi đối diện loài

thú dữ. Tôi nắm chặt tay nhìn vào đôi mắt ấy mà không dám xoay người.
Tôi nghĩ đến ý tưởng trước đây của mình về tình trạng an toàn tuyệt đối mà
tôi cho rằng con người tương lai đã đạt tới, và rồi liên tưởng đến sự sợ hãi
kỳ lạ của họ đối với bóng đêm. Chế ngự được phần nào sự sợ hãi của mình,
tôi vừa bước tới một bước vừa lên tiếng. Tôi phải thú nhận là giọng tôi lúc
ấy rất khan và không mấy bình tĩnh. Đưa tay ra phía trước tôi chạm vào một
vật mềm. Tức thì đôi mắt sáng kia chuyển sang hướng khác, và một vật
màu trắng chạy xẹt ngang tôi. Tôi há hốc miệng, quay đầu nhìn theo thấy
một thân hình như khỉ, đầu cúi thấp một cách lạ kỳ, chạy xuyên qua vùng
ánh sáng sau lưng tôi. Nó vấp vào một khối cẩm thạch, loạng choạng,
nhưng rồi chỉ trong nháy mắt đã lẩn vào khoảng tối dưới một đống gạch đá.

"Những gì tôi ghi nhận dĩ nhiên không được hoàn hảo; nhưng tôi biết đó

là một con vật màu trắng xỉn, hai mắt lớn lạ kỳ màu đỏ pha sắc xám, ngoài
ra, trên đầu nó có lông dài màu vàng hoe, và phía sau lưng cũng thế.
Nhưng, như tôi đã kể, nó chạy nhanh quá nên tôi không thể nào nhìn rỗ. Tôi
cũng không chắc là nó chạy bằng cả hai tay hai chân, hay là chỉ để khuỷu
tay quá gần mặt đất. Một chút phân vân, tôi theo nó đến đống gạch đá thứ
nhì. Có một lúc tôi mất dấu nó; nhưng, lần mò làm sao tôi lại đến cạnh một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.