KEM ĐÁ - Trang 163

bài văn xuôi vô cùng khô khan.

“Vậy… à?”
Rồi Ibara nói như thì thầm, như thể độc khí đã bay biến mất.
“Thế Chi-chan đã nói gì?”
“Không, chẳng nói gì cả.”
Tôi không nói dối. Ngày diễn ra đám tang của Sekitani Jun, ngày tôi

đưa bản thảo, và cả ngày hôm nay khi mang nó đến viếng trước vong
linh bác, Chitanda đều không để lộ cảm xúc nào. Hoặc có thể cô nàng
đã che giấu, nhưng tôi nghĩ không phải như vậy. Ngày hôm ấy, ngày
hiểu ra ý nghĩa của “Kem Đá”, những khúc mắc trong câu chuyện của
Chitanda đã được giải quyết. Còn lại là Chitanda lý giải và đón nhận
như thế nào. Và đó không phải là việc tôi biết được.

“Hừm… Fuku-chan, tay dừng rồi kìa! Còn năm phút nữa cậu làm

sao thì làm nhé!”

“Năm phút! Thế thì hơi dã man đấy, Mayaka!”
Mặc kệ vở kịch lại vừa được khai màn, tôi chìm vào suy nghĩ. Đúng

ra thì sự kiện đó không phải là sự kiện của riêng mình Chitanda. Chắc
chắn nó cũng đã đặt ra cho cả Ibara, cả Satoshi bí ẩn nào đó, và đem
đến lời giải cho cả hai người.

Còn tôi thì sao?
… Tôi dừng bút ở chỗ thích hợp rồi nhấc túi đeo lên vai. Cơn buồn

ngủ chập chờn kéo đến giữa không khí thu mát rượi. Chi thế này thật
không phải với Satoshi đang bị dồn vào đường cùng và Ibara, nhưng
tôi quyết định về thôi.

Đúng lúc ấy.

Cánh cửa bật mở, có bóng người bay vào trong lớp khoa học địa

cầu. Hẳn có việc gì khẩn cấp lắm chăng, người đang gục mặt xuống
mà thở hổn hển là chủ tịch của chúng tôi, Chitanda. Cả tôi, cả Satoshi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.