KEM ĐÁ - Trang 70

Như câu chuyện về người bác, có thể nói rằng, dựa vào việc biết được
những điều bác cô ấy đã nói, Chitanda muốn hoàn thiện nhận thức của
mình về hệ thống có tên gọi là “bác”. “Biết” có lẽ là một việc tự nhiên,
nhưng Chitanda đã làm điều đó một cách có chủ ý.

Còn tôi thì bình thường.
Nếu nói về thứ hạng thì tôi xếp thứ một trăm bảy mươi lăm trong ba

trăm năm mươi học sinh. Đúng chính giữa luôn, cứ như thể trò đùa.
Chẳng ở tốp đầu nhờ ham hiểu biết như Chitanda, mà cũng không bết
bát vì cố tình sao nhãng như Satoshi. Tôi cũng không định vươn lên vì
bất mãn với sai sót như Ibara. Về chuyện ôn thi, nếu bảo tôi hoàn toàn
chẳng động đến sách vở thì không phải, nhưng cũng không học cho ra
hồn. Thi thoảng tôi có bị bảo: “Cậu đúng là đồ kỳ cục!”, nhưng nếu để
tôi nói, thì đó là bằng chứng cho việc không có mắt nhìn người. Tôi
luôn ở một nơi lưng chừng không phải lớp váng, cũng không phải lớp
cặn. Chưa từng muốn ngoi lên mà cũng định không tụt xuống. Ra vậy,
điều Satoshi vẫn hay nói. “Cuộc sống màu xám chỉ thấy ở Hotaro
thôi!”

Đương nhiên, điều đó không chỉ dừng lại ở học lực. Hoạt động câu

lạc bộ, thể thao, sở thích, chuyện tình cảm trai gái… Tóm lại, có lẽ đó
là vấn đề về bản chất con người. Có câu “thấy cây mà chẳng thấy
rừng”, nhưng người ta cũng nói “vơ đũa cả nắm”. Có lẽ cuốn Koujien
sắp sửa có định nghĩa “màu hồng tượng trưng cho cuộc sống học
đường”. Và hoa hồng, chỉ khi được nở trên đúng mảnh đất mới thành
màu hồng được.

Tôi không phải mảnh đất phù hợp. Vấn đề chỉ như vậy thôi.

Đang nằm ườn trên giường với những suy nghĩ lộn xộn như vậy thì tôi
nghe thấy có tiếng động ở dưới nhà. Tiếng vật gì đó rơi vào hòm thư.

Khi xuống dưới để kiểm tra hòm thư, tôi ngẩn người. Phong bì thư

với phần rìa sọc ba màu đỏ, xanh, trắng kia chẳng phải là thư quốc tế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.