KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 132

"Chuyện này không đúng rồi." Lục Cảnh Diệu mặt như gió xuân liếc nhìn
Tần Dư Kiều, "Sở thích của trẻ con rất quan trọng. Hi Duệ thích vẽ là di
truyền, nói không chừng cũng có thể trở thành họa sĩ như mẹ nó đấy … "

Lục Hi Duệ chợt ngẩng đầu lên: "Mẹ con là hoạ sĩ ạ?"

Lục Cảnh Diệu gật đầu: "Xem như vậy đi, hoạ sĩ gà mờ."

Lục Hi Duệ hỏi Tần Dư Kiều: "Gà mờ là gì ạ?"

Tần Dư Kiều không muốn giải thích lắm, liếc nhìn Lục Cảnh Diệu, gương
mặt anh ta vẫn lạnh nhạt, dường như cũng đang đợi câu trả lời của cô. Tần
Dư Kiều nhìn vào đôi mắt mong ngóng của Lục Hi Duệ: "Gà mờ cũng
giống chị đó, vẽ tranh nghiệp dư."

Lục Hi Duệ như chợt ngộ ra: "Có nghĩa là cũng giỏi như chị Dư Kiều ạ?"

Tần Dư Kiều cười, không đành lòng đả kích Lục Hi Duệ: "Ừ."

Lúc chuẩn bị ăn cơm, Lục Cảnh Diệu ra ngoài nhận điện thoại, còn Lục Hi
Duệ lập tức lấy bài tập mỹ thuật của mình trên giá sách xuống cho Tần Dư
Kiều xem.

Tranh của Lục Hi Duệ khiến Tần Dư Kiều không thể không khen ngợi, mặc
dù tuổi còn nhỏ nhưng tranh vẽ rất giàu trí tưởng tượng, đường nét cũng
tương đối lưu loát. Cô hỏi Lục Hi Duệ đã từng học vẽ chưa.

Lục Hi Duệ lắc đầu, vẻ mặt hơi tiu nghỉu.

Tần Dư Kiều xem từng bức tranh của Lục Hi Duệ, trong đó có bức vẽ màu
nước một nhà ba người. Tần Dư Kiều nhìn chằm chằm vào nhân vật "mẹ"
trên bức vẽ của Lục Hi Duệ. Mặt người phụ nữ này bị nó tô màu sô-cô-la.

Lục Hi Duệ ở bên cạnh giải thích: "Nguyên Đông nói mẹ em có thể hơi
đen."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.