KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 130

Sau đó Lục Hi Duệ ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, không dám động đậy,
động tác lớn nhất cũng chỉ là thỉnh thoảng gãi đầu.

Trước kia Tần Dư Kiều cũng vẽ tranh cho trẻ con, không có đứa trẻ nào có
thể ngồi ngoan như Lục Hi Duệ, Tần Dư Kiều vừa vẽ vừa cười: "Hi Duệ,
em có thể đứng lên cử động."

Lục Hi Duệ lắc đầu: "Nếu như động đậy thì vẽ không giống nữa."

Tần Dư Kiều rất hay bị cậu nhóc này làm cảm động, lòng cô ấm áp vô
cùng: "Em phải tin chị chứ. Hơn nữa dù em cử động thế nào em vẫn là Hi
Duệ mà."

Sau đó Lục Hi Duệ lại vươn tay gãi đầu. Đúng lúc này, Lục Cảnh Diệu đi
tới, Lục Hi Duệ giữ nguyên thân thể nhỏ bé, chào: "Ba."

Tần Dư Kiều nghe tiếng liền quay đầu, "Ngài Lục."

Chân mày Lục Cảnh Diệu hơi nhíu lại: "Cô Tần không cần khách sáo như
vậy, gọi tôi Cảnh Diệu là được rồi."

Tần Dư Kiều cảm thấy Lục Cảnh Diệu này thật sự rất kỳ quặc, rõ ràng luôn
miệng gọi cô Tần vậy mà lại yêu cầu cô gọi anh ta là Cảnh Diệu. Tần Dư
Kiều suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách gọi: "Tôi gọi anh
là ba Lục nhé."

Lúc đầu Lục Cảnh Diệu yên lặng, sau đó cong khóe miệng: " … Cô Tần
thấy ổn là được."

Tần Dư Kiều cười gượng, xoay người tiếp tục vẽ tranh. Lục Hi Duệ ngồi
trên chiếc ghế nhỏ cười tươi roi rói.

Lúc phác họa tạm ổn, Tần Dư Kiều gọi Lục Hi Duệ tới xem. Lục Hi Duệ
chạy tới thấy "mình" trên tờ giấy trắng, không kìm được lên tiếng: "Chị Dư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.