KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 182

bàn rượu: "Lúc vừa bắt đầu cô Tần có hỏi tôi một câu, lát nữa lúc ăn cơm
có thể nhờ người đưa tôi một bát cơm không?" Lục Cảnh Diệu nói xong
còn quay đầu nhìn Tần Dư Kiều, nở nụ cười xán lạn, giọng nói ôn hòa,
khiến mọi người rối rít liếc mắt nhìn cô.

Thì ra là như vậy!

Mọi người nghe Lục Cảnh Diệu giải thích xong cũng bật cười, một người
đàn ông có giọng Mân Nam đặc sệt lên tiếng: "Giám đốc Tần đúng là người
thẳng thắn. Thật ra tôi cũng không muốn rượu nữa, tổng giám đốc Lục, nếu
không phiền tôi cũng muốn ăn ít cơm."

Mọi người đều vui vẻ, Tần Dư Kiều cười gượng, sau đó yên lặng nhìn bát
cơm trước mắt, cơn giận vừa bốc lên bây giờ lại không bạo phát nữa.

Tần Dư Kiều ăn cơm, hương vị ngọt ngào lại mềm dẻo, quay sang nhìn Lục
Cảnh Diệu vẫn đang nói chuyện vui vẻ, đúng lúc anh vô ý quay sang lại
nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt sâu thẳm đó ánh nét cười.

Tần Dư Kiều cảm thấy mình không nói gì thì thật có lỗi với sự “chăm sóc”
của Lục Cảnh Diệu, nâng ly nước ngô lên trước mặt: "Tổng giám Lục, tôi
mời anh, sau này còn phải nhờ anh giúp đỡ."

"Cô Tần khách sáo rồi." Lục Cảnh Diệu nâng ly rượu trên tay lên, khẽ
chạm vào ly nước ngô của cô, "Sau này tôi cũng cần cô giúp đỡ." Lục Cảnh
Diệu nói với ý nghĩa sâu xa.

Lúc chạm ly, một giọng nói yêu kiều ngọt ngào vang lên: "Sao giám đốc
Tần có thể dùng nước ngô để mời tổng giám đốc Lục được, phải đổi thành
rượu vang chứ."

Tần Dư Kiều biết thư ký nữ này chỉ nói đùa, hoặc đơn thuần muốn thay đổi
không khí bàn tiệc mà thôi, bởi vì có thứ gọi là không rượu không vui. Lúc
đang định giải thích mình không thể uống rượu, Lục Cảnh Diệu khẽ mím

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.