KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 219

"Lục Cảnh Diệu, anh nói xong chưa?" Tần Dư Kiều không chịu được gắt
lên, sau đó tắt máy luôn.

Bất giác ngoài kia ráng mây đã đỏ, ánh tà dương chiếu xuyên qua cửa kính
lên người cô. Một chiếc lá vàng rụng xuống, khiến cô càng phiền lòng.

Việc gì phải buồn chứ? Như Lục Cảnh Diệu nói vậy, trẻ con không biết gốc
gác của mình sẽ không vui vẻ, mà Hi Duệ lại thông minh và hiểu chuyện
như vậy.

Có điều bỗng nhiên xảy ra chuyện này, cô thật sự thích ứng không kịp,
không phải trốn tránh mà là không thích ứng.

Và cả trí nhớ của hai năm trống rỗng kia nữa, sự thật giống như những gì
Lục Cảnh Diệu nói sao? Cô và anh yêu nhau và sinh Hi Duệ ở Edinburgh,
sau đó cô không từ mà biệt sao?

Nếu như vậy thì mọi lỗi lầm đều thuộc về cô.

Cô đã từng hỏi Lục Cảnh Diệu: "Nếu tôi và anh đã sinh Hi Duệ thì tại sao
lại rời khỏi anh?"

Lục Cảnh Diệu không nể nang gì trả lời cô: "Làm sao anh biết được lúc đó
em nghĩ gì? Cả ngày lẫn đêm chỉ biết làm trò khác người."

Cho nên lỗi vẫn thuộc về cô.

Sau đó Lục Cảnh Diệu lại nói thêm một câu: "Nhưng cũng có thể giải thích
rằng khi đó em mắc chứng trầm cảm sau khi sinh … "

Chứng trầm cảm sau khi sinh? Dở à? Trông cô giống người đã từng mắc
chứng trầm cảm sau khi sinh không?

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.