KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 265

Tần Dư Kiều thấy Dương Nhân Nhân đối với cô như vậy, trong lòng cũng
không dễ chịu, nhưng cô lại không thể nói với bà: Thật ra con và Lục Cảnh
Diệu nhà dì đã có một đứa con trai từ bảy năm trước, cho nên dì không cần
áy náy đâu, người cần áy náy là con này.

“Dì Dương, dì nói gì vậy, con và Nguyên Đông chia tay trong hòa bình,
không ai phải xin lỗi ai cả.” Tần Dư Kiều hờ hững nói, nhìn Lục Nguyên
Đông, cười nói: “Nguyên Đông, không phải chúng ta đã nói rồi sao? Chúng
ta chia tay là do hai bên không hợp nhau, có phải anh đã quên giải thích với
mẹ anh rồi không?”

Đèn ở đại sảnh nhà họ Bạch sáng trưng, sáng đến mức làm khóe mắt Lục
Nguyên Đông đau nhói. Dưới ánh đèn đó, Tần Dư Kiều cười nói tự nhiên,
tuy gầy đi nhưng lại hoạt bát hơn, áo khoác màu xanh ngọc tôn lên làn da
trắng nõn hồng hào của cô, bên trong là bộ lễ phục cổ chữ V màu bạc sáng.
Cũng không biết có phải hiếm khi thấy Tần Dư Kiều mặc quần áo sáng
màu hay do gầy đi, Tần Dư Kiều trước mắt không chỉ khiến mắt anh sáng
lên, vẻ đẹp của cô tựa như đóa hoa quỳnh nở rộ, như ngừng lại trong tim
anh.

Lục Nguyên Đông cúi gằm mặt, không nói gì cả.

Tần Dư Kiều hơi bực mình, cô đã có lòng giải vây cho anh, anh còn không
biết đón lấy.

Đúng lúc này, Bạch Quyên không chịu được nói chen vào, giọng điệu gây
khó dễ, nói toạc trước mặt Bạch Diệu và Đỗ Ngọc Trân: “Tần Dư Kiều, bây
giờ em còn nói giúp Lục Nguyên Đông à? Cái gì mà tính cách không hợp
chứ, ảnh của anh ta và Vương Bảo Nhi sắp đăng lên báo rồi kìa. Em đừng
làm người tốt như vậy có được không? Lòng tốt của em, người ta chưa chắc
đã cần!”

Tần Dư Kiều: “…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.