KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 442

Sao Lục Cảnh Diệu có thể để Tần Dư Kiều chạy trốn được? Anh ngậm lấy
lưỡi Tần Dư Kiều, sau đó nắm chặt hông cô, thả mình vào nụ hôn này.

Tần Dư Kiều đánh vào bả vai của Lục Cảnh Diệu, một tiếng cười tuôn tràn
nơi khoé môi. Tiếng cười lơ đãng ấy như ánh nắng ban mai lặng lẽ tiến vào
khe cửa sổ, khiến người ta tỉnh lại giữa cơn ác mộng, mang đến ánh dương
rực rỡ.

***

Tối hôm qua Lục Cảnh Diệu đến đây kịp thời cũng nhờ Bạch Thiên Du gọi
điện cho anh. Mặc dù Lục Cảnh Diệu không có thiện cảm với bà mẹ vợ
này, nhưng có một chuyện duy nhất, là tối ngày hôm qua, anh không thể
không cảm kích Bạch Thiên Du.

Thật ra sau khi Lục Cảnh Diệu gặp lại Tần Dư Kiều cũng đã cho người
điều tra cô. Vì vậy anh cũng biết cô đã có một một khoảng thời gian điều trị
tâm lí ở Luân Đôn. Anh nhớ lại Quả Quả trước kia vốn tươi tắn cởi mở, về
sau lại trở nên tiêu cực bén nhọn. Lúc đó anh cho rằng cô mắc chứng trầm
cả sau khi sinh, nhiều lúc anh bực mình thậm chí còn cho rằng cô chỉ
chuyện bé xé ra to mà thôi.

Sau khi có kết quả điều tra, mọi chuyện nghiêm trọng hơn so với anh tưởng
rất nhiều. Nhưng anh quan sát Tần Dư Kiều hiện tại, hoàn toàn không thấy
bất cứ triệu chứng bệnh nào cả. Cô rất bình thường, hơn nữa còn vô cùng
bình thường, tựa như chỉ là Quả Quả của anh trưởng thành mà thôi. Cô tài
trí ưu nhã, thỉnh thoảng cũng rất nghịch ngợm, quả thực quá hoàn mỹ.

Nhưng hoàn mỹ một cách không chân thật. Cho đến tối hôm qua, khi nhìn
thấy khuôn mặt dính đầy máu và thân thể run rẩy của Tần Dư Kiều, Lục
Cảnh Diệu mới biết cái gì là núp dưới cái bóng của sự hoàn mỹ.

Nhưng mà điều này cũng không có gì. Đừng nói bây giờ thỉnh thoảng Tần
Dư Kiều sẽ phát bệnh, coi như cô có thần kinh thật đi nữa, anh vẫn cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.