Lục Cảnh Diệu áp mình lên người Tần Dư Kiều: "Tối hôm qua cô đơn khó
ngủ, cho nên nhân lúc em ngủ đến vụng trộm." Nói xong, ngón tay thon dài
của Lục Cảnh Diệu cố gắng cởi nút áo ngủ của Tần Dư Kiều.
Tần Dư Kiều bật cười, rồi đưa tay phải của mình đến trước mặt Lục Cảnh
Diệu. Tối hôm qua cô bị mảnh vỡ của bình hoa cứa vào ngón tay, vết
thương đã được xử lý, mỗi ngón tay đều được băng kín. Có vẻ anh hơi
vụng về nên đầu ngón tay sưng múp.
Tần Dư Kiều giơ lên trước mặt Lục Cảnh Diệu, lúc cất tiếng có vẻ nhẹ
nhàng hơn chút: "Cảm ơn anh … "
Lục Cảnh Diệu im lặng, ánh mắt lóe lên.
"Chắc tối qua làm anh sợ rồi … " Tần Dư Kiều lúng túng không biết phải
mở miệng thế nào, "Trước kia em đã đi kiểm tra tâm lý, bác sĩ nói không
sao cả … Nhưng lúc em về nước bác sĩ có dặn, ông ấy bảo nếu em không
được quá lo lắng thì mọi chuyện sẽ bình thường. Vì vậy em không nói cho
anh biết … Bây giờ anh cũng thấy rồi đó, nó không bình thường nữa … "
Lục Cảnh Diệu không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Tần Dư Kiều.
Tần Dư Kiều sắp khóc: " … Anh có để ý không?"
Lục Cảnh Diệu khẽ cười một tiếng, sau đó dùng hành động thực tế thay cho
câu trả lời của mình. Anh áp lên môi Tần Dư Kiều, mút mát thỏa thích môi
cô. Đó là một nụ hôn tràn đầy sự chiều chuộng và an ủi, khiến Tần Dư Kiều
run rẩy.
Rồi Tần Dư Kiều thử đưa lưỡi mình ra thăm dò miệng Lục Cảnh Diệu. Cô
tiến vào từng chút một, triền miên say sưa, nhưng khi chạm vào đầu lưỡi
nóng bỏng của anh thì cô vội rụt lại.