KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 471

"Giang Hoa, bà nội có khoẻ không … " Tần Dư Kiều khẽ hỏi Giang Hoa
đang lái xe. Đúng lúc này, Lục Hi Duệ ngồi ở ghế lái phụ quay lại hỏi Lục
Cảnh Diệu: "Ba ơi, con phải gọi bà nội của chị Dư Kiều là gì thế ạ?"

Lục Cảnh Diệu: "Lão thái."

Lục Hi Duệ buồn bực: "Lão thái thái thiếu một chữ thái sao?"

Lục Cảnh Diệu giải thích rất đơn giản: "Lão thái nghĩa là cụ. Bà nội của chị
Dư Kiều con cũng chính là cụ của con."

Giang Hoa đang định lên tiếng lại không thể nói được chữ nào, một lúc lâu
sau mới nói với Tần Dư Kiều: "Khá ổn rồi, có điều mấy năm trước phải
phẫu thuật, bây giờ chân bà không được linh hoạt cho lắm."

Tần Dư Kiều khẽ "Ừ" một tiếng. Lục Cảnh Diệu như thể hiểu được suy
nghĩ của cô, cầm tay cô lên: "Đừng lo, bà nội không giận em đâu."

Nhưng Lục Cảnh Diệu không ngờ rằng, cụ bà nhà họ Tần nhà họ Tần lại
nóng nảy như vậy.

Nhà họ Tần tọa lạc tại trung tâm thành phố, căn nhà mang vẻ cổ kính, đã
phủ rêu xanh. Ngoài sân có một chiếc xích đu cũ kỹ đến mức tróc sơn,
nhưng hình như mới đổi dây thì phải.

Lúc anh và Dư Kiều đến nhà họ Tần thì cũng đã bốn giờ, phòng bếp của
nhà họ Tần đang tất bật chuẩn bị bữa cơm tất niên. Bởi vì đang là mùa
đông ngày ngắn đêm dài, nhà họ Tần đã lên đèn. Trong buổi xế chiều nhá
nhem tối, ánh đèn của nhà họ Tần như chiếu vào lòng Lục Cảnh Diệu. Thì
ra Dư Kiều lớn lên ở đây. Đưa mắt nhìn chiếc xích đu buộc trên cành cây
khô, chắc hồi bé cô hay chơi ở đây.

Người nhà họ Tần đã tề tựu trước cửa, Lục Cảnh Diệu chỉ biết Tần Ngạn
Chi, lúc đang định kéo Dư Kiều đến chào hỏi, anh lại cảm thấy người Tần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.