KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 512

centimét, thời điềm nhìn xuống Hạ Nghiên Thanh, đôi mắt cô trở nên lạnh
lẽo bén nhọn như một khối băng sắc lạnh.

Trong lòng Tần Dư Kiều rất khó chịu, những chuyện trước kia đột nhiên tái
hiện rõ mồn một ngay trước mắt, chỉ cần nhớ tới liền như có một con dao
cứa khắp người cô, nơi nào đi qua là đau đớn thấu xương chỗ ấy.

"Nếu như nói về chuyện vụng trộm, hình như cậu còn hiểu rõ hơn tôi nhỉ?"
Tần Dư Kiều cười cười, nhưng lời của cô như những nhát dao chí mạng
đâm vào điểm yếu của Hạ Nghiên Thanh. Mặt Hạ Nghiên Thanh trở nên tái
nhợt, căm hận nhìn Tần Dư Kiều: "Cậu đừng ép người quá đáng!"

Tần Dư Kiều mím môi, đột nhiên trong lòng sinh ra một cảm giác vô lực.
Cho dù cô có mắng chửi Hạ Nghiên Thanh xối xả thế nào đi nữa thì vẫn
không thể thay đổi hiện thực, cuối cùng chỉ có thể lực bất tòng tâm mà thôi.
Năm đó nếu như không phải là Hạ Nghiên Thanh nói với cô: "Tần Dư
Kiều, thật ra ba cậu đã sống cùng với mẹ tớ lâu rồi." Thì có lẽ cô sẽ không
ra nước ngoài với Bạch Thiên Du. Năm đó cô cảm thấy chuyện này rất
đáng ghê tởm, không thể nào chấp nhận nổi, nhưng bây giờ nghĩ lại, đúng
là Hạ Vân dạy con gái rất tốt.

Tần Dư Kiều xoay người rời đi, lúc rời đi cô khẽ thở dài nói một câu:
"Chẳng lẽ Giang Hoa không thỏa mãn được cậu sao?"

Hạ Nghiên Thanh siết chặt nắm tay: "Tần Dư Kiều, tôi thật sự chỉ trải
nghiệm mà thôi."

Tần Dư Kiều cười một tiếng, lúc đẩy cửa phòng ra thì thấy Hạ Vân đang
đứng trước cửa, cười hỏi: "Kiều Kiều vẫn chưa ngủ sao?"

Tần Dư Kiều: "Con nói chuyện với Nghiên Thanh một chút."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.