KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 8

"Ba, gần đây con rất ngoan, không phải ba lại muốn dạy dỗ con nữa chứ?"

Đôi mắt màu đen như ngọc lưu ly này không phải di truyền từ mình, lông
mi vừa dài vừa cong lại vừa cứng, giống hệt người đàn bà kia.

"Ba vừa mới xem bài văn con viết, trong đó có một bài là “Mẹ em”. Hi
Duệ, ba muốn biết tại sao con lại chép bài của bạn? Sáng nay cô giáo con
gọi điện thoại cho ba, nói bài văn của con giống hệt bạn cùng bàn, thậm chí
lỗi chính tả cũng y như đúc."

Dường như Lục Hi Duệ đã sớm biết ba sẽ hỏi mình việc này, cho nên lời
giải thích cũng đâu ra đấy: "Đó là bởi vì con không có mẹ, con không biết
viết thế nào."

Lục Cảnh Diệu ngừng một chút: "Xin chú ý điểm chính cho ba. Sao con lại
chép bài? Hơn nữa còn chép ngớ ngẩn như vậy?"

Lục Hi Duệ cúi đầu, dường như đang suy nghĩ hành vi của mình, một lát
sau nhìn ba với ánh mắt chân thành: "Ba ơi con sai rồi."

Lục Hi Duệ là một đứa trẻ thông minh, sự thông minh của nó bao gồm việc
biết nhận sai tức thì, luôn biết kiểm điểm hành vi của mình trước khi bị
người lớn trách móc.

Sau khi kiểm điểm lập tức biện giải cho mình: "Ba ơi, thật sự con không
biết viết thế nào cả. Ba cũng biết đấy, con không biết mẹ mình là ai, con
còn không biết mẹ mình tròn hay vuông nữa … "

Lục Cảnh Diệu hơi bực mình, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, liếc nhìn
đồng hồ treo tường, 7 giờ 40 phút, đứng dậy: "8 giờ tắt ti vi về phòng ngủ."

Lục Cảnh Diệu vốn muốn cho A Duệ học đàn, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy
ngại ồn ào. Chủ nhật cho nó đến nhà cô giáo học là được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.