KÉO DÀI CÔNG BẰNG - CUỘC HÔN NHÂN ÊM ẤM - Trang 142

“Harry.”

“Tôi cần phải gọi điện thoại. Các con tôi... chúng vẫn chưa biết.” Ý nghĩ
này lại khiến nước mắt cô trào ra, và cô lấy miếng khăn giấy cuối cùng để
dành cho chúng. Ai có thể ngờ người ta có nhiều nước mắt đến thế bên
trong mình? Cô vẫn chưa động tới phần cà phê của mình, và lúc này uống
liền nửa tách sau ba hớp dài, cho dù cà phê vẫn còn nóng.

“Tôi nghĩ vợ chồng tôi có thể chịu đựng được cước phí của vài cuộc gọi
đường dài,” Harry Shrewsbury nói. “Và hãy nghe đây. Bà có thứ gì có thể
mang theo không? Bất cứ thứ gì, bà biết đấy, có thể giúp bà an tâm lại?”

“Không có thứ gì,” cô thì thầm. “Chỉ có Ambien thôi.”

“Vậy thì Arlene sẽ cho bà mượn một viên Valium của cô ấy,” viên cảnh sát
nói. “Bà nên uống một viên ít nhất nửa giờ trước khi bắt đầu gọi bất cứ
cuộc điện thoại nào có thể gây xúc động mạnh. Bây giờ, tôi sẽ báo trước để
vợ tôi biết chúng ta sẽ tới.”

“Ông tử tế quá.”

Viên cảnh sát mở một ngăn kéo trong bếp của cô, rồi một ngăn kéo thứ hai,
rồi thứ ba. Darcy cảm thấy tim mình như đang bật lên tới tận cổ họng khi
ông ta mở tới ngăn kéo thứ tư. Viên cảnh sát lấy một chiếc khăn lau đĩa ra
và đưa cho cô. “Tốt hơn những chiếc khăn giấy.”

“Cảm ơn ông,” cô nói. “Rất nhiều.”

“Bà đã kết hôn được bao lâu rồi, bà Anderson?”

“Hai mươi bảy năm,” cô nói.

“Hai mươi bảy năm,” ông ta ngỡ ngàng. “Chúa ơi, tôi lấy làm tiếc.”

“Tôi cũng vậy,” cô nói, và cúi mặt xuống chiếc khăn lau đĩa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.