KÉO DÀI CÔNG BẰNG - CUỘC HÔN NHÂN ÊM ẤM - Trang 145

19.

Nhưng đó vẫn chưa phải là đoạn kết.

Chừng bảy tuần sau tang lễ - lúc này đã là năm mới, bầu trời xanh ngắt, giá
buốt và lạnh cóng - chuông cửa lại reo lên tại ngôi nhà trên phố Sugar Mill
Lane. Khi Darcy ra mở cửa, cô nhìn thấy một người đàn ông già cả mặc áo
khoác đen và quàng khăn khổ rộng màu đỏ. Hai bàn tay đi găng của ông già
giữ phía trước người một chiếc mũ hiệu Homburg kiểu cũ. Khuôn mặt ông
ta có những nếp hằn sâu (vì đau khổ cũng nhiều như vì tuổi tác, Darcy thầm
nghĩ) và những sợi tóc xám bạc còn lại của ông già đã trở nên xơ xác.

“Vâng?” cô lên tiếng.

Ông già cho tay vào túi và đánh rơi mũ. Darcy cúi người xuống nhặt chiếc
mũ lên. Khi cô thẳng người dậy, cô thấy rằng ông già đang chìa ra một ví
gập đựng thẻ công vụ bằng da. Trên đó là một phù hiệu mạ vàng và một
bức ảnh chụp người gọi cửa (trông có vẻ trẻ hơn khá nhiều so với ngoài
đời) trên một tấm thẻ nhựa.

“Holt Ramsey,” ông già nói, giọng như có vẻ muốn xin lỗi. “Thuộc Văn
phòng Chưởng lý tiểu bang. Tôi rất xin lỗi vì quấy quả bà, bà Anderson.

Tôi vào nhà được chứ? Bà sẽ chết cóng nếu cứ đứng ngoài này trong trang
phục như thế.”

“Mời ông vào,” cô nói, và đứng tránh sang bên.

Cô quan sát dáng đi hơi tập tễnh của ông già, cũng như cách bàn tay phải
của ông ta luôn đặt lên bên hông phải một cách vô thức - như thể để giữ cho
nó không vỡ ra - và một ký ức thật rõ ràng hiện lên trong tâm trí cô: Bob
ngồi bên giường cô, những ngón tay lạnh ngắt của cô bị giữ chặt trong
những ngón tay nóng hổi của anh ta. Bob đang nói chuyện. Đúng hơn là
đang hể hả. Anh muốn bọn họ nghĩ Beadie là kẻ ngu ngốc, và họ đã nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.