KÉO DÀI CÔNG BẰNG - CUỘC HÔN NHÂN ÊM ẤM - Trang 147

Giống như một thứ biểu trưng vậy, bà biết đấy.”

Tôi nghĩ ông còn hơn thế rất nhiều.

“Để tôi giúp ông treo áo khoác lên.”

“Không, không cần đâu, tôi nghĩ tôi sẽ mặc nguyên nó. Tôi sẽ không nán lại
lâu đâu. Tôi sẽ treo nó lên nếu trời bên ngoài có tuyết - như thế tôi sẽ không
làm ướt sàn nhà bà - nhưng hôm nay trời không có tuyết. Mà chỉ lạnh thấu
xương thôi, bà biết đấy. Quá lạnh để có thể có tuyết, bố tôi hẳn sẽ nói thế,
và ở tuổi mình tôi cảm nhận cái lạnh rõ hơn nhiều so với năm mươi năm
trước đây. Hay thậm chí là hai mươi lăm năm.”

Dẫn ông khách già vào bếp, bước đi chậm rãi để Ramsey có thể theo kịp, cô
hỏi ông ta đã bao nhiêu tuổi. “Bảy mươi tám vào tháng Năm.” Ông già đáp
với vẻ tự hào thấy rõ. “Nếu tôi trụ được tới lúc đó. Tôi luôn nói thêm như
thế để lấy may. Cho tới lúc này thì vẫn hiệu nghiệm. Bà có một căn bếp đẹp
quá, bà Anderson - một nơi cho mọi thứ và mọi thứ đều có chỗ của nó. Vợ
tôi hẳn sẽ rất tán thưởng. Bà ấy đã mất bốn năm trước.

Một cơn đau tim, rất đột ngột. Tôi rất nhớ bà ấy. Cũng như hẳn bà rất nhớ
chồng mình, tôi có thể hình dung được.”

Đôi mắt lấp lánh của ông già - trẻ trung và tinh nhanh trong hai hố mắt sâu
hoắm, hằn rõ sự đau đớn đang ám ảnh - chăm chú tìm kiếm trên khuôn mặt
cô.

Ông ta biết. Mình không rõ bằng cách nào, nhưng ông ta biết.

Cô kiểm tra phin của chiếc máy pha cà phê Bunn rồi bật máy lên. Trong lúc
lấy tách từ trong tủ bếp ra, cô lên tiếng hỏi, “Hôm nay tôi có thể giúp gì
được ông, ông Ramsey? Hay là thám tử Ramsey?”

Ông già bật cười, và tiếng cười biến thành cơn ho. “Ồ, đã lâu lắm rồi chẳng
còn ai gọi tôi là thám tử nữa. Và cũng đừng bận tâm tới cái họ Ramsey, nếu
bà gọi thẳng là Holt, với tôi thế cũng được. Kỳ thực chồng bà mới là người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.