KÉO DÀI CÔNG BẰNG - CUỘC HÔN NHÂN ÊM ẤM - Trang 148

tôi muốn nói chuyện cùng, bà biết đấy, nhưng tất nhiên ông nhà đã qua đời -
một lần nữa, xin chân thành chia buồn với bà - vì thế không thể có khả năng
đó nữa. Phải, hoàn toàn không thể.” Ông ta lắc đầu, ngồi xuống một trong
những chiếc ghế đẩu xếp quanh bàn bếp. Chiếc áo khoác của ông thám tử
già kêu sột soạt. Ở đâu đó bên trong thân hình già cỗi của ông ta, một chiếc
xương kêu răng rắc. “Nhưng tôi muốn cho bà biết điều này: một ông già
sống trong một căn phòng thuê - đúng như hoàn cảnh của tôi, dù đó là một
căn phòng đẹp - đôi lúc cũng phát chán với việc chỉ có tivi làm bạn, vậy là
tôi nghĩ thế này, quỷ tha ma bắt, kiểu gì tôi cũng sẽ lái xe tới Yarmouth và
đưa ra vài câu hỏi nho nhỏ của mình. Bà ấy có lẽ sẽ không thể trả lời được
nhiều câu trong số chúng, tôi tự nhủ như vậy, có khi không thể trả lời được
câu nào, nhưng tại sao tôi lại không đi chứ? Anh bạn cần chui ra ngoài
trước khi bị mọc rễ ra, tôi tự nhủ với mình.”

“Vào một ngày mà nhiệt độ có thể tới mười độ,” cô nói. “Và trong một
chiếc xe do tiểu bang cấp với thiết bị sưởi tồi tệ.”

“À phải, nhưng tôi cũng mang túi sưởi của mình đi,” ông già khiêm tốn nói.

“Ông không có xe riêng của mình sao, ông Ramsey?”

“Có chứ, có chứ,” ông già nói, như thể chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó cho
tới tận lúc này. “Mời bà tới đây ngồi xuống, bà Anderson. Không cần phải
tránh vào trong góc như thế. Tôi đã quá già để có thể cắn được ai.”

“Không, cà phê sẽ sẵn sàng sau một phút nữa,” cô nói. Cô thấy sợ ông già
này. Bob chắc hẳn cũng sẽ cảm thấy sợ ông ta, nhưng tất nhiên giờ đây Bob
chẳng còn gì phải sợ nữa. “Trong lúc chờ đợi, có lẽ ông có thể nói cho tôi
hay ông muốn nói gì với chồng tôi.”

“À phải, bà sẽ không tin chuyện này đâu, bà Anderson...”

“Tại sao ông không gọi tôi là Darcy nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.