KẸO DẺO VỊ QUÝT - Trang 122

lớn vừa mềm, ba, bốn người ngủ cũng không thành vấn đề, “Em đi mang
chăn sang cho anh trước.”


Lời còn chưa dứt, cô liền bị anh nắm lấy tay.


Toàn bộ lòng bàn tay cô bị ép kề sát gò má phải đẫm mồ hôi của

anh, âm sắc bị tình trạng cơ thể giày vò hơi khàn và yếu ớt: “Sơ Kiến.”


Vì động tác bị anh kéo qua này, phần eo của cô xoay một cái, cứng

người, khuỷu tay chống bên cạnh mặt anh ——


Giọng anh vô cùng thấp: Anh sai rồi…


Hiển nhiên là mơ màng, đang nói mớ.


Cứ cứng đờ như vậy mấy phút, cô nhận ra Kiểm Biên Lâm lại chìm

vào giấc ngủ sâu, khuỷu tay cũng không chống nổi nữa, đụng cộp vào sofa.



Gần trong gang tấc. Gương mặt anh.


Lông mi anh yên lặng phủ lên đường kẻ mắt đóng kín ấy, môi dưới

hơi mím lại. Chắc là rơi vào trạng thái ngủ say trong tình trạng rất khó chịu,
ngủ thiếp đi rồi, có thể còn đau sao? Cô từ từ vươn ngón tay, đè môi dưới
của anh xuống một chút, để anh thả lỏng. Cô có thể thấy dấu răng rất sâu.


Ngón tay cô cũng có thể cảm giác được, tần số hô hấp của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.