KẸO DẺO VỊ QUÝT - Trang 131

Trở lại dáng vẻ sau khi dám trèo lên cây tùng cao hai tầng lầu, rồi

hoảng hốt lo sợ la to với anh, “Kiểm Biên Lâm, Kiểm Biên Lâm, tiêu rồi,
tiêu rồi, vớ dài của mình bị đâm rách rồi. Cậu có thể đi mua đôi mới giúp
mình không. Mình sợ mẹ mình đánh mình…”


Phải làm thế nào?


Cổ họng anh rất chát, bị cảm xúc không ngừng trào lên lấp kín.


“Làm nghệ sĩ rất buồn bực, đúng không?” Hô hấp của anh đang

kìm nén.


“Đúng vậy, công việc của anh thực sự là quá đầy,” ánh mắt cô trôi

lung tung, nhìn cảnh biển không đẹp chút nào ngoài cửa sổ. Nói thật, ngoại
trừ công việc thì chỉ có thể ở chỗ không bị người khác vây xem, thực sự rất
buồn bực.


Anh lại gần: “Buổi tối có thời gian rảnh đi ra ngoài với em.”


“Không cần theo em đâu, đâu phải lần đầu em đến…” Không giống

mùi vị mệt mỏi rã rời pha lẫn mồ hôi ngày hôm qua, rất rõ ràng, cô ngửi
được mùi vị sạch sẽ của anh.


Có thể ở đây hay không. Ngón tay anh đè bàn tay gác trên chăn của

cô, trượt xuống, ngón tay hai người lồng vào nhau, có thể cảm giác được
ngón tay cô hơi ướt, do vừa rồi đưa tay vào bể bơi.


Anh thấy, cổ họng cô trượt lên xuống một cái rất nhẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.