KẸO DẺO VỊ QUÝT - Trang 98

ngâm nga, cho đến lời bài hát mới dần rõ ràng: “Chưa bao giờ nghĩ đến
chia tay, nhưng trái tim tôi vẫn nghĩ đến người từng phút từng giây... Lo
lắng của tôi, khát vọng của tôi, cho đến về sau.”



Trong tiệm hải sản không buôn bán.


Sơ Kiến ngồi trên tatami, cúi đầu, dùng tăm khều từng chút một,

vẫn đang nghiêm túc đối đãi với con ốc đỏ cuối cùng trong đĩa sứ màu
trắng.


Con cuối cùng rồi.


Thịt ốc quá chặt, gắng sức rất nhiều lần cũng không khều ra được.


Cô dùng quá sức, cây tăm đột nhiên gãy làm đôi trong lòng bàn tay.


Cô ngây người, trong nháy mắt nghĩ đến rất nhiều chuyện, rất nhiều

chuyện trong quá khứ, còn nghĩ đến việc Tạ Bân nghiêm túc kể lại bệnh
tình phức tạp của anh, nghĩ đến tay Kiểm Biên Lâm đè cửa thấp giọng nói
không muốn phẫu thuật và những câu xin lỗi kia, còn có câu “Hãy để mình
thử xem” sau cùng gần như khẩn cầu trong điện thoại của anh…


Sơ Kiến bỏ vỏ ốc cuối cùng xuống.


Cô mò lấy hộp khăn giấy ở góc bàn, rút rất nhiều tờ, lau sạch từng

ngón tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.