KẸO NỔ XOÀI SẦU RIÊNG (CÂY LỰU NGỌT NHƯ ĐƯỜNG) - Trang 192

“Cút đi.” Trì Nghiên cười mắng, soạn đồ rồi cầm cặp sách, sau đó vỗ vai
của Hoắc Tu Lệ, “Mọi người đi chơi đi, tớ về đây, đã hứa với Cảnh Bảo
phải chơi trò ghép hình với thằng bé.”
Hoắc Tu Lệ biết không khuyên được nên cũng không cần phải nhiều lời
nữa, cứ như là oán phụ vậy, thở dài một tiếng: “Ngài còn chưa yêu đương
mà đã khó hẹn như vậy, về sau mà yêu đương rồi tớ cũng sợ là ngài không
xứng có được tên họ nữa đấy.”
“Tớ cũng sẽ không yêu đương.”
Trì Nghiên vẫn là câu nói kia, chào hỏi với Tiền Phàm và Ngô Tuấn Khôn
ở phía sau, sau đó lấy cặp sách chạy lấy người.
Tiền Phàm và Ngô Tuấn Khôn không biết chuyện trong nhà của Trì
Nghiên, lần đầu nghe thấy anh nói mấy lời này thì cảm thấy mới mẻ bèn
trêu chọc: “Vị lão gia trong ký túc xá của chúng ta bây giờ sẽ không yêu
đương đâu, chúng ta còn nói cái rắm gì nữa.”
“Lời này không thể nói vậy được, vị lão gia này mà không yêu đường thì ít
nhiều cũng làm bao nhiêu cô gái vỡ mộng, vậy người thường như chúng ta
không phải sẽ có cơ hội sao?”
“Cậu nói rất đúng, rất chí lý.”
Hoắc Tu Lệ nghe xong thì buồn cười mà hừ một tiếng, không nhanh không
chậm bổ sung nói: “Cậu ấy không yêu đương? Ông đây thấy chỉ là chuyện
sớm hay muộn mà thôi.”
Ngô Tuấn Khôn không hiểu ra sao mà hỏi: “Sao tớ không thấy chứ? Thái
Tử gia mỗi ngày ngoại trừ nói cười với bạn cùng bàn thì cũng chưa chơi
với người nào khác nữa, tìm đâu ra đối tượng để yêu đương chứ?”
Hoắc Tu Lệ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cậu ta, “Đúng là như đàn bà.”
Ngô Tuấn Khôn cười: “Chuyện gì vậy anh trai?”
Hoắc Tu Lệ giơ bàn tay đập vào cái ót của cậu ta một cái, hận sắt không rèn
thành thép mà mắng một câu, “Ông đây thấy với bản lĩnh của cậu thì FA là
đáng.”
Ngô Tuấn Khôn che cái ót lại, oan ức há hốc mồm: “Không phải đâu, anh
hai à, tớ nói chính là sự thật mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.